Chương 11 - THẦY BÓI NÓI DUYÊN TA KHÔNG LÀNH

"Chúng ta từng là người yêu."

 

"Nhưng đã chia tay từ lâu rồi."

 

Nhưng Giang Tinh Miên lại nói tiếp:

 

"Lộc Minh, anh chưa từng đồng ý chia tay."

 

Anh ấy thản nhiên nói ra những lời này trước bao người,

 

không hề sợ tôi từ chối.

 

Tôi không định cho anh ấy cơ hội:

 

"Xin lỗi, tôi đã có bạn trai rồi."

 

Anh ấy bình tĩnh đáp ngay:

 

"Lộc Minh, anh biết em không có."

 

Nếu tiếp tục nói chuyện với anh ấy nữa,

 

người mất mặt ngược lại sẽ là tôi.

 

Cuối cùng, tôi thoả hiệp, để anh ấy đưa tôi về.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ mềm lòng.

 

"Giang Tinh Miên, em chưa từng hối hận về bất cứ điều gì mình làm."

 

"Em không hối hận vì đã yêu anh nhiều năm như vậy."

 

"Nhưng em cũng sẽ không bao giờ quay lại với anh."

 

Gương vỡ lại lành chỉ có trong tiểu thuyết.

 

Buông bỏ một đoạn tình cảm, thật ra không khó như vậy.

 

—-------------

 

Tối hôm trước ngày đoàn của họ rời đi,

 

Giang Tinh Miên hẹn tôi gặp mặt.

 

Tôi đã nói rõ mọi chuyện, nhưng anh ấy vẫn cố chấp:

 

"Anh chỉ muốn nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng."

 

"Lộc Minh, em có dự định về nước không?"

 

Tôi đáp:

 

"Chưa nghĩ xa đến thế, trước mắt cứ hoàn thành dự án bên này đã."

 

Đúng lúc đó, ba gã đàn ông từ đâu xông đến, chặn chúng tôi ở một góc tường.

 

"Giao hết tiền trên người ra!"

 

Giang Tinh Miên lập tức che chắn cho tôi.

 

Tôi toàn thân run rẩy:

 

"Chúng có thể có súng..."

 

Không dám manh động, chúng tôi lấy hết tiền trong ví ra đưa cho chúng.

 

Nhưng bọn cướp đếm tiền xong, không hài lòng.

 

"Điện thoại! Đưa điện thoại ra!"

 

Tôi đơ người.

 

Trong điện thoại của tôi có rất nhiều dữ liệu quan trọng.

 

Khi tôi còn đang chần chừ,

 

một tên xông lên giật lấy điện thoại của tôi.

 

Tôi theo bản năng giữ chặt, giằng co với hắn.

 

Tên cướp vung gậy sắt lên, định đập mạnh xuống đầu tôi.

 

Đúng lúc đó, Giang Tinh Miên đẩy mạnh tôi ra, lao vào đánh nhau với bọn chúng.

 

Nhưng một mình anh ấy không thể đấu lại ba tên cướp.

 

Tôi sợ chúng sẽ rút súng.

 

Anh ấy hét lên với tôi:

 

"Chạy đi!"

 

Nhưng tôi không thể bỏ anh ấy lại.

 

Tôi vừa hét lên cầu cứu, vừa lao về phía có người.

 

Đúng lúc đó, "BÙM!"

 

Một tiếng súng vang lên.

 

Tim tôi như bị bóp nghẹt.

 

Tôi loạng choạng quay lại,

 

thấy Giang Tinh Miên nằm bất động dưới vũng máu.

 

Máu chảy loang lổ, không ngừng lan rộng.

 

Bọn cướp đã bỏ chạy mất dạng.

 

Nước mắt tôi trào ra mất kiểm soát.

 

"Tinh Miên! Giang Tinh Miên!"

 

Tôi gào lên, lao đến bên anh ấy.

 

Tôi thật sự sợ hãi.

 

Sợ rằng, vì cứu tôi, anh ấy sẽ chết nơi đất khách quê người.

—---

 

Nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát, tôi đã đưa Giang Tinh Miên đến bệnh viện kịp thời.

 

May mắn thay, viên đạn chỉ bắn trúng vai, không gây thương tổn chí mạng.

 

Kế hoạch trở về nước của anh ấy bị hủy bỏ.

 

Còn tôi, hoàn toàn đảm nhận trách nhiệm chăm sóc anh ấy.

 

Bác sĩ nói bệnh nhân đã bảo vệ rất tốt phần đầu và bụng.

 

Ngoài vết thương do súng bắn, chỉ có vài vết trầy xước ngoài da, không bị tổn thương nội tạng.

 

Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi Giang Tinh Miên tỉnh lại, câu đầu tiên anh ấy hỏi tôi là:

 

"Em đã khóc vì anh đúng không?"

 

Tôi không phủ nhận.

 

"Em sợ anh bị đánh chết."

 

Anh ấy lại hỏi tiếp:

 

"Em vẫn còn thích anh, đúng không?"

 

Anh ấy vì cứu tôi, bây giờ mặt mũi bầm dập, nằm trên giường bệnh,

 

vai bị băng bó chặt như một chiếc bánh chưng.

 

Tôi không nên nói với anh ấy những lời tàn nhẫn lúc này.

 

Nhưng nước đã đổ đi, tôi cũng không muốn nói dối để an ủi anh ấy.

 

"Bắt đầu từ khi sư tỷ đổ lỗi cho em vì làm hỏng dữ liệu thực nghiệm của cô ấy."

 

"Hoặc có thể, còn sớm hơn thế nữa."

 

"Giang Tinh Miên, em không phải đột nhiên hết yêu anh."

 

"Tình yêu của em, là từng chút, từng chút một, hao mòn đến cạn kiệt."

 

"Vậy nên... xin lỗi anh."

 

Giang Tinh Miên kích động muốn ngồi dậy.

 

"Em trách anh vì lúc đó không kiên định đứng về phía em đúng không?"

 

"Vì đó là dự án của cô ấy, anh không muốn em bị ai trách móc vì anh."

 

"Vậy nên anh đã cố gắng bù đắp..."

 

Bây giờ tôi đã không còn nhớ nổi chúng tôi đã đi đến bước này bằng cách nào.

 

"Vết rạn đầu tiên là gì, em không còn nhớ nữa."

 

"Giang Tinh Miên, anh cũng đừng mãi canh cánh trong lòng."

 

Đây là câu trả lời cuối cùng mà tôi có thể dành cho anh ấy.

 

"Anh nghĩ rằng em sẽ tha thứ cho anh."

 

Thực ra tôi đã không còn hận anh ấy nữa, nên cũng chẳng có gì để tha thứ.

 

Anh ấy, đối với tôi, chỉ còn là một đống tro tàn không thể cháy lại.

 

Đêm hôm đó, khi anh ấy nhào lên bảo vệ tôi,

 

suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lại là—

 

"Giang Tinh Miên không thể xảy ra chuyện vì mình được."

 

"Mình không muốn nợ anh ấy."

 

Tôi không còn nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu anh ấy nữa.

 

Đối với tôi của hiện tại, tình yêu thậm chí còn không chiếm nổi một phần nhỏ trong cuộc đời này.