Chương 8 - Thất Tình Muốn Đi Du Lịch Không Ngờ Lại Lên Thẳng Xe Buôn Người
Chỉ cần nghe đến ba chữ “buôn người”, dân mạng lập tức đòi tăng hình phạt, ai nấy đều cho rằng phạt như vậy là quá nhẹ.
Cha mẹ của Lâm Nhất Tinh và Tô Nhu Nhu cũng vì vậy mà bị “tuyệt giao” trên mạng xã hội, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt công chúng.
Tuy Lâm Nhất Tinh và Tô Nhu Nhu vẫn còn trong tù, nhưng tôi luôn theo dõi mọi động tĩnh liên quan đến họ.
Bởi tôi không quên được lời cảnh báo trong dòng bình luận đó — rằng cốt truyện vẫn chưa kết thúc.
Cho đến 8 năm sau, khi Lâm Nhất Tinh mãn hạn tù, bình luận bay – đã biến mất bấy lâu – lại xuất hiện lần nữa. Tôi biết, kịch bản đã tiếp tục.
Lâm Nhất Tinh gầy gò, đứng trước cửa nhà tôi, trên tay ôm một bó hoa hồng đã héo tàn.
Thấy tôi, hắn lúng túng giấu hoa ra sau lưng, nhưng rồi lại dừng lại.
Hắn ngượng nghịu mở lời:
“Nam Nam, anh ra tù rồi.
“Anh đã chịu phạt, cũng đã cải tạo xong. Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?”
Tôi chẳng buồn để tâm, lập tức gọi điện cho bảo vệ.
Lâm Nhất Tinh hoảng hốt quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Nam Nam, em còn nhớ lần đầu anh tặng em hoa không?
“Hồi đó anh cũng nghèo như bây giờ, chỉ mua được bó hoa giảm giá, thế mà em vẫn cười tươi như hoa, còn nói đó là bó hoa đẹp nhất em từng nhận…
“Là anh bị ma xui quỷ khiến mới làm chuyện sai lầm, nhưng giờ anh thật lòng hối cải xin em cho anh cơ hội bắt đầu lại.
“Anh biết em vẫn chưa kết hôn, chắc chắn là còn chưa quên anh. Đừng cố chấp nữa.
“Đừng để bản thân phải sống cả đời trong hối tiếc, chỉ vì không dám nhận tình cảm thật sự.”
Tôi đảo mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường:
“Trong tù không có gương à? Hay là anh chưa từng soi mặt mình?
“Anh có nghĩ xem bản thân giờ còn xứng đáng không?
“Hồi đó anh tuy vừa ngu vừa tệ, nhưng ít ra còn có cái mặt dễ nhìn.
“Giờ mà đi ra ngoài nói mình mới năm mươi, người ta còn tưởng anh tám mươi rồi đấy.
“Anh nghĩ mình còn tư cách yêu đương à? Ai cho anh cái tự tin đó vậy?”
Lâm Nhất Tinh bị tôi mắng đến mặt mũi tái xanh nhưng hắn biết, chỉ có bám lấy tôi thì hắn mới có cơ hội sống cuộc đời sung túc như trước.
Tự trọng? Không có tiền thì tự trọng để làm gì?
Thế là hắn chẳng do dự, quỳ gối dập đầu liên tục, vừa lạy vừa van xin:
“Nam Nam, xin lỗi em, anh xin em tha thứ.
“Nếu em không tha thứ, anh cứ quỳ, cứ lạy mãi cho đến khi em mềm lòng thì thôi!”
Chưa quỳ được bao lâu, bảo vệ khu chung cư đã đến.
Vài người to khỏe như hộ pháp túm lấy hắn như vứt một bao rác, ném thẳng ra ngoài.
Nhưng sau đó, dù tôi đi làm hay về nhà, Lâm Nhất Tinh vẫn bám theo như bóng với hình.
Không còn cách nào khác, tôi phải thuê vệ sĩ riêng.
Vừa thấy vệ sĩ, hắn lại bày ra vẻ mặt tổn thương như thể tôi là người nhẫn tâm phụ tình. Tôi chỉ biết ngửa mặt trợn mắt, lười phản ứng.
Từ khoảnh khắc tôi nhìn thấy Lâm Nhất Tinh, tôi đã biết rồi — kiểu gì rồi cũng sẽ gặp lại Tô Nhu Nhu.
Tôi chỉ không ngờ, lần gặp lại đó lại là trong một chiếc xe đang lao vút đi giữa đường.
Cả hai người đó… lại quay về với nhau, và lần này — là để lên kế hoạch bắt cóc tôi.
Tô Nhu Nhu thấy tôi tỉnh dậy, ánh mắt đầy căm thù, nghiến răng ken két nói:
“Diệp Tri Nam, không ngờ chúng ta lại gặp nhau đấy.
“Hồi trước, tôi cầu xin thế nào cô cũng không tha cho tôi.
“Lần này, cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi rồi, để xem tôi sẽ hành hạ cô thế nào!”
Tôi nhìn Tô Nhu Nhu, khẽ mỉm cười.
Lâm Nhất Tinh cuối cùng cũng có tí đầu óc, thấy tôi không chút sợ hãi thì trong lòng lập tức sinh nghi.
Hắn dừng xe bên vệ đường, mở miệng đầy cảnh giác:
“Diệp Tri Nam, bọn tôi không định làm hại cô, nhưng chính cô ép bọn tôi đến đường cùng.
“Cô khiến tôi và Tô Nhu Nhu không còn đường sống, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác mới nghĩ đến chuyện bắt cóc để lấy chút tiền.
“Cô giàu như vậy, bỏ tiền ra để giải quyết phiền phức, giữ mạng sống, cũng đáng lắm chứ?
“Bọn tôi không đòi nhiều, chỉ cần một tỷ thôi.
“Coi như cô trả nợ ân oán, từ nay đôi bên không ai nợ ai. Được không?”
Tôi khẽ nhếch môi cười, hất cằm ra hiệu cho họ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe van cũ kỹ đã bị một đám vệ sĩ cao to vây kín bên ngoài.
Lâm Nhất Tinh và Tô Nhu Nhu lập tức hoảng loạn.
Tôi xoa cổ tay bị trói đến đau rát, không chút do dự đấm thẳng vào mặt Lâm Nhất Tinh.
“Bà đây không gầm gừ thì mày tưởng tao là mèo bệnh à?
“Bao nhiêu năm học tán thủ, tưởng để làm cảnh chắc?
“Lần này chẳng qua là tao cố ý tạo sơ hở để bắt gọn tụi mày thôi.
“Não tụi mày để không cho bụi bám à?”
Trong chiếc xe van nhỏ hẹp, âm thanh vang vọng toàn tiếng bạt tai và tiếng van xin.
Khi tôi bước xuống xe, gương mặt Lâm Nhất Tinh và Tô Nhu Nhu đã bị tôi đập cho biến dạng.
Vừa định gọi điện báo cảnh sát, Lâm Nhất Tinh đột nhiên đạp ga phóng xe bỏ chạy.
Vệ sĩ hỏi có cần đuổi theo không, tôi híp mắt lại rồi phất tay: “Không cần.”
Tôi đoán không sai — Lâm Nhất Tinh định đem Tô Nhu Nhu thế chỗ tôi, bán vào sâu trong núi làm vợ cho lão độc thân.
Lúc trong xe, tôi đã nghe loáng thoáng hắn đang nợ nần do vay nặng lãi, không trả nổi, nên buộc phải tìm đường tắt.
Lão già bên kia đã đưa tiền, hắn không giao người thì chết chắc.
Không bắt được tôi, hắn chỉ còn nước bán Tô Nhu Nhu.
Từ hôm đó trở đi, tôi không còn gặp lại Lâm Nhất Tinh và Tô Nhu Nhu nữa.
Tin tức về họ — tôi biết được qua bình luận bay.
【Quả nhiên nhân quả báo ứng. Tô Nhu Nhu từng định bán Diệp Tri Nam vào núi làm vợ đẻ con cho lão già, cuối cùng lại bị chính lão ta nhốt lại, sinh hết lứa này đến lứa khác như heo nái.】
【Lâm Nhất Tinh cũng chẳng khá hơn, bị bán ra nước ngoài, nội tạng bị mổ sạch, sống không bằng chết.】
【Người làm, trời nhìn. Bình luận bay thì spoil. Cho nên Diệp Tri Nam, sau này hãy tiếp tục làm việc tốt nhé.】
【Cốt truyện đến đây là kết thúc, chúng tôi cũng phải nói lời tạm biệt với Diệp Tri Nam rồi.】
【Diệp Tri Nam, chúc cô mãi mãi hạnh phúc.】
Tôi mỉm cười nói:
“Cảm ơn mọi người.
“Mọi người cũng hãy hạnh phúc nhé.”
【Toàn văn hoàn】