Chương 1 - Tháp Vong Nhi

Em trai tôi chết rồi.

 

Hồn ma chết oan không thể đi đầu thai được.

 

Để giúp em trai có thể đầu thai, ba mẹ đã ném tôi vào tháp Bảo Đồng.

 

 

《Tháp Bảo Đồng》

 

 

 1.

 

Trong những thôn ở vùng nội Chiết Giang có một nơi không dễ nhìn thấy, gọi là tháp Bảo Đồng.

 

Bề ngoài trông như một ngôi miếu nhỏ, ở một khoảng cách mặt sàn không xa, đào một cái lỗ giống như cửa sổ.

 

Hầu như mỗi một thôn đều có tháp Bảo Đồng.

 

Lúc nhỏ tôi từng hỏi ông ngoại, rốt cuộc tháp Bảo Đồng là gì.

 

Ông ngoại thờ ơ gõ nhẹ đầu tẩu thuốc lên đá.

 

“Cái tên đó nghe rất hay phải không, tháp ban phước cho trẻ con.”

 

“Không phải ạ?”

 

“Không phải.” Ông hút một hơi, chầm chậm nói: “Đó là tháp có khóa quỷ giam giữ linh hồn trẻ con.”

 

 

 

2.

 

Tháp Bảo Đồng là nơi vứt xác của những đứa trẻ sơ sinh yểu mệnh.

 

Vào những năm mất mùa đói kém, tỷ lệ sống sót của trẻ con rất thấp, những đứa trẻ sơ sinh không thể lớn lên, nên khi chúng chết, người lớn sẽ vứt chúng vào tháp Bảo Đồng, sinh mệnh của chúng còn không bằng rơm rác.

 

Về sau ngày càng nhiều đứa trẻ bị ném vào, tháp Bảo Đồng cũng dần hư hỏng, đã có một số chỗ sụp xuống, nhưng dân thôn lại không quan tâm điều này, vẫn tiếp tục ném trẻ con vào trong, hơn nữa mấy con chó còn hay đào lỗ nhỏ bên dưới để ngoạm thi thể lên ăn.

 

Cơ thể tôi lúc nhỏ rất yếu, thường bị sốt và gặp ác mộng.

 

Thầy Phong Thủy trong thôn nói cơ thể tôi chí âm, rất dễ nhiễm phải một số thứ tà môn, vì thế nhất định phải chăm sóc thật tốt. Nếu không khi đến thời điểm, chỉ có thể ném tôi vào tháp Bảo Đồng.

 

Mẹ tôi nghe thầy nói vậy liền đặt một con dao bếp trên đầu giường tôi, nuôi một con chó vàng lớn trong nhà, còn đeo lên cổ tôi một đồng tiền ma núi.

 

Ông ngoại mắng mẹ chuyện bé xé ra to, vậy mà tình trạng sức khỏe của tôi thật sự đã tốt hơn một chút, nhưng so với những đứa trẻ khác thì vẫn còn yếu ớt lắm.

 

Đám trẻ trong thôn đều khinh thường tôi là con ma bệnh nên không muốn chơi cùng tôi, vì thế tôi thường đi bộ một mình trong rừng và trên bờ ruộng. 

 

Năm bảy tuổi, tôi trông thấy một cậu nhóc xấp xỉ tuổi tôi đang đứng bên cạnh tháp Bảo Đồng.

 

Tháp Bảo Đồng trong thôn chúng tôi nằm giữa Lũng Sơn, thấp thoáng sau một đám cỏ ngắn, bên kia chính là vách núi. Cậu nhóc đó đứng bên vách núi, gương mặt tái nhợt vô cảm.

 

Tôi chạy qua đó, khó nhọc thở gấp túm lấy cậu ta, hét lên: “Cẩn thận!”

 

Cậu ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào tôi nhưng không nói câu nào.

 

Lúc này tôi mới nhìn thấy nốt ruồi son đỏ rực dưới khóe mắt cậu ấy, giống như màu máu, trông rất kỳ quái.

 

Tôi hỏi: “Cậu sống ở đâu vậy? Sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cậu?”

 

Cậu ta vẫn vậy không lên tiếng.

 

Có lẽ vì cô độc quá lâu nên tôi ngẫm nghĩ một lát, lại tiếp tục ngượng ngùng bày ra thiện ý: “Tôi tên là Lý Tuế Tuế, cậu tên là gì?”

 

Cậu ta trầm mặc hồi lâu, rồi đáp: “Cửu Cửu.”

 

“Cửu trong thiên trường địa cửu phải không?”

 

“Không” Cậu ta thờ ơ nói, “Cửu trong dãy số đếm."

 

 

 

3.

 

Tôi hết sức phấn khởi chạy về nhà nói cho mẹ biết cuối cùng tôi cũng có một người bạn rồi.

 

Mẹ tôi đang bận nấu ăn nên không để ý đến tôi.

 

Em trai khóc lóc ầm ĩ ngoài sân nên tôi liền chạy ra dỗ nó, nhưng sức tôi quá yếu không thể bế được, chỉ đành nằm bên cạnh khẽ hát cho nó nghe.

 

Không biết từ lúc nào Cửu Cửu đã đi vào, cậu ta đứng bên cạnh liếc nhìn tôi, hỏi: “Cậu đang hát gì thế?”

 

“Trùng Nhi Phi”, Tôi đáp “Cậu chưa từng nghe qua bài này à?”

 

Cậu ta lắc đầu, một hồi lâu mới hỏi lại: “Em cậu à?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Nó tên là Lý Phong Bảng.”

 

Lúc này em trai tôi đột nhiên yên lặng hẳn. Nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Cửu, như thể tò mò về người anh trai xa lạ trước mắt này.

 

Cửu Cửu lại không nhìn nó.

 

Cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, điềm tĩnh nói: "Cậu nên tránh xa nó ra một chút."

 

Tôi ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"

 

Cậu ta lại không nói gì nữa.

 

Mẹ tôi đi từ bếp ra, sau khi nhìn thấy Cửu Cửu liền lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

 

"Cháu là con nhà ai?" Mẹ tôi lau tay vào tạp dề hai lần rồi vội vàng chạy qua bế em tôi lên, "Mẹ cháu đâu?"

 

Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn bà.

 

"Dì ơi, trong nhà dì có gương không?"

 

"Cháu cần gương làm gì…"

 

Nói được nửa chừng mẹ tôi bỗng khựng lại. Ánh mắt bà rơi vào nốt ruồi son phía đuôi mắt của Cửu Cửu, sắc mặt sau đó liền thay đổi rõ rệt.

 

"Cháu là người của nhà…"

 

Ba tôi từ trong nhà ló đầu ra, hỏi: "Sao thế?"

 

Mẹ tôi lùi về sau hai bước, ba tôi cũng thuận thế tiến lên trước, sau khi nhìn thấy Cửu Cửu, mặt ông cũng biến sắc.

 

Cửu Cửu rất cố chấp lặp lại câu hỏi: "Có gương không?"

 

"Nhóc à, nhà bác không có gương" Ba tôi nhẹ nhàng xoa đầu Cửu Cửu, "Cháu có thể đi chỗ khác không?"