Chương 34 - MẸ LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG - THẬP NIÊN 70: MẸ LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG

bảng chữ cái phiên âm.
Tấm bảng đen này thực chất là một mảnh ván gỗ nhỏ bị vỡ, bản thân anh cũng không biết mình đã nhặt nó ở đâu.
Tấm gỗ được đóng cố định vào tường bằng một chiếc đinh sắt gỉ, bên cạnh có một chiếc ghế cao, trên đó đặt một chiếc hộp nhỏ, trong đó có một số mảnh vải vụn và mảnh phấn.
Những đầu phấn này là do Ninh Hằng thu lại sau khi giáo viên không dùng nữa.
Lấy phấn viết lên bảng gỗ, viết xong lấy khăn thấm nước lau sạch sẽ.
Ninh Hàng viết chữ lên bảng và chỉ vào chữ :" nào đọc theo ca -A-"
"A!"
Tiểu Tại Tại miệng trương đắc rất lớn, một chữ mẫu, bị bé hô lên khí thế "Kinh thiên động địa".
Ninh Hàng: "... Không cần lớn tiếng như vậy."
Quá ầm ĩ, nếu như quấy rối anh cả và em ba đang bài tập, bọn họ rất có thể sẽ bị đuổi ra ngoài.
Dù sao bây giờ cách khai giảng cũng là còn lại ba ngày, bọn họ đang đùa tốc độ sinh tử.
"A." Tiểu Tại Tại lại đọc một lần, lần này đem âm lượng điều nhỏ, chỉ là có chút quá nhỏ giọng, để Ninh Hàng nghe không rõ ràng lắm.
Ninh Hàng: "... Quên đi, chúng ta đón lấy học bài kế tiếp, b."
"B."
"c."
"C."
...
Một người thì nghiêm túc giảng dạy, người kia kia nghiêm túc học tập.
Ghi nhớ một bảng bính âm theo bảy hoặc tám cách.
Chỉ là ngày hôm nay nhớ kỹ rồi, ngày mai còn có thể còn lại bao nhiêu liền không nói được rồi.
*
Tháng tám vừa tôi qua, đến đầu tháng chín ,ba anh em Ninh gia đồng thời khai giảng.
Ninh Hàn cùng Ninh Hàng học trường trung học cơ sở đầu tiên của Trần gia thôn, trong khi Ninh Xuân học trường tiểu học của thôn.
Cậu năm nay khai giảng lên năm thứ ba.
Sáng sớm, ba anh em cầm hộp nhôm đựng cơm trưa và chiếc cặp sách do Tô Hân Nghiêm tự chế trên lưng, họ cùng nhau đi học.
Ninh Viễn Hành đã sớm đã được vợ bàn giao, khai giảng này mang phiếu cùng tiền và lương thực tới nộp cho nhà trường.
Tiểu Tại Tại đi chỉ do góp đủ số.
Bởi vì không thể để bé ở nhà một mình, vì thế cũng đồng thời bị mang ra ngoài.
Lười biếng không chịu tự đi, nằm trong vòng tay của ba ba, nhìn cánh cửa trường tiểu học có nhiều người qua lại, bé không khỏi tò mò : "Ba ba, bọn họ đang làm gì?"
"Đến trường."

"Nhanh nhanh! Ba ba lái xe nhanh hơn, nhanh hơn! Ha ha ha..."
Tiểu Tại Tại được đại ca ôm ngồi ở băng sau xe, trước mặt thổi gió nhẹ, lông tơ trên trán bị gió thổi bay lên, hưng phấn ồn ào.
"Con đây là đang coi cha là đồ cưỡi của con hả?"
Tuy nói vậy, Ninh Viễn Hành vẫn thuận theo tâm ý khuê nữ bảo bối chính mình, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ đạp xe.
Tốc độ xe đột nhiên tăng vọt, kích động đến ba đứa bé đồng thời thét lên, biểu cảm trần đầy hưng phấn .
"Oa ừ ừ ừ ừ ~ "
Kể cả Ninh Hàng luôn luôn bình tĩnh nhất cũng không nhịn được phá vỡ biểu cảm này.
Hết cách rồi, thực sự là rất vui.
Hắn đã nhớ kỹ, ba ba nói rồi, chiếc xe này chính là mua cho anh em họ dùng để đến trường.
Như vậy không chỉ có thể phần lớn tiết kiệm thời gian đến trường bọn họ, hơn nữa hắn cũng không cần mỗi ngày lại phải gian khổ đi một đoạn đường dài như vậy, còn có thể sớm đến học tập!
Đối với Ninh Hàng mà nói, cuối cùng học mới là quan trọng nhất.
Không thể không nói, chiếc xe đạp này đúng là rắn chắc, đằng trước có một đứa bé ngồi trên thanh chắn phía trước, hai thằng bé ngồi băng ghế sau và một người lớn đạp xe ở giữa nên có thể di chuyển nhanh được.
Đương nhiên, càng thêm nên bị khâm phục chính là Ninh Viễn Hành khí lực tốt.
Một đèo ba, không thở hổn hển.
"Keng keng keng..."

Nghe thấy quen thuộc tiếng chuông xe đạp, đám người ở trong ruộng làm lụng dồn dập ngẩng đầu lên, liền thấy Ninh Viễn Hành đạp xe, mang theo mấy đứa bé, rêu rao khắp nơi từ bờ ruộng nhanh chóng xẹt qua.
Nhiều thanh niên trẻ tuổi trạc trạc, không khỏi cảm thán thán phục.
Ngay cả những cụ già và cụ già nhìn thấy Ninh Viễn Hàng mua một chiếc xe đạp cũng gây ra rất nhiều bàn tán.
"Đó là... con trai Ninh gia chứ?"

"Hả! À ! Đúng vậy, mẹ hắn bị bệnh, phải lên bệnh viện trên huyện phải phẫu thuật, hắn từ bộ đội trở về ."