Chương 2 - Thanh Xuân Ngọt Ngào Có Cậu
2,
Một ngày nọ, Hạ Vy bất ngờ tìm thấy một tờ giấy nhắn nhỏ trong ngăn bàn của mình:
"Nếu một ngày em thấy bầu trời buồn, hãy đến sân thượng. Anh sẽ đợi."
Hạ Vy ngạc nhiên và có chút bối rối.
Cô không nghĩ rằng ai đó lại để ý đến những sở thích nhỏ bé của mình.
Mặc dù rất tò mò, nhưng cô không dám lên sân thượng vào giờ ra chơi hôm ấy.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, một tờ giấy khác lại xuất hiện:
"Anh vẫn ở đây, đợi em."
Cuối cùng, vào buổi chiều tan học, Hạ Vy bước lên sân thượng.
Ở đó, dưới ánh hoàng hôn, Dương Khải đang ngồi với cây guitar trên tay, nhẹ nhàng hát một bài hát quen thuộc.
Cậu mỉm cười khi nhìn thấy cô, như thể đã biết trước cô sẽ đến.
Hạ Vy đứng khựng lại ở lối vào sân thượng.
Trái tim cô đập nhanh hơn khi ánh mắt chạm vào dáng người quen thuộc ấy.
Dương Khải ngẩng đầu lên, nụ cười cậu rạng rỡ như ánh nắng cuối ngày.
"Anh biết em sẽ đến."
Cậu nói, đặt cây guitar sang một bên và tiến lại gần cô.
"Vậy... nếu em không đến thì sao?"
Hạ Vy hỏi, cố gắng che giấu sự bối rối trong giọng nói.
"Thì anh sẽ tiếp tục đợi, đến khi nào em xuất hiện."
Cô cúi mặt, tay siết chặt quai balo.
"Sao anh lại làm thế? Em... không đặc biệt như anh nghĩ đâu."
Dương Khải bật cười khẽ.
"Ai nói em không đặc biệt? Với anh, em là người duy nhất dám ngồi lặng lẽ trong một thế giới náo nhiệt mà không cảm thấy cô đơn. Anh ngưỡng mộ điều đó. Và..."
Cậu ngập ngừng một chút, rồi tiếp lời.
"Anh thích em."
Hạ Vy ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn cậu.
Lời tỏ tình ấy thật đơn giản, nhưng lại có sức nặng đến lạ.
Cô chưa từng nghĩ rằng mình – một người luôn đứng ngoài ánh hào quang của bạn bè – lại được ai đó để tâm đến như vậy.
"Em không cần trả lời ngay."
Dương Khải nói, giọng nhẹ nhàng như muốn xoa dịu sự bối rối của cô.
"Chỉ cần em biết rằng anh thật lòng. Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc làm bạn, nếu em muốn."
Hạ Vy nhìn cậu, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Nhưng cô không thể phủ nhận rằng trái tim mình đang khẽ rung lên.
"Được rồi."
Cô khẽ nói, khóe môi nở một nụ cười nhỏ.
"Chúng ta có thể thử bắt đầu như vậy."
Từ hôm đó, mối quan hệ giữa Hạ Vy và Dương Khải dần thay đổi.
Những buổi chiều tan học, họ thường lên sân thượng cùng nhau.
Hạ Vy kể cho Dương Khải nghe về những bức vẽ và ý tưởng trong đầu mình.
Còn cậu lại cầm guitar và sáng tác những giai điệu riêng dành cho cô.
Thời gian trôi qua, họ không chỉ là bạn mà còn trở thành chỗ dựa tinh thần của nhau.
Dương Khải giúp Hạ Vy mở lòng hơn với bạn bè.
Còn Hạ Vy lại giúp cậu tìm thấy sự tĩnh lặng trong tâm hồn.