Chương 8 - THÀNH TOÀN CHO CHỒNG CŨ VÀ THANH MAI

24

 

Kết quả của việc ăn quá no chính là, quần tôi chật đến nỗi tôi thở không nổi, đành phải lên tầng tắm rửa, thay ra một chiếc váy liền rộng rãi thoải mái. 

 

Không bao lâu sau, bà cô lên tầng đưa cho tôi một túi văn kiện, nói là cuối tuần trước luật sư Trần mang tới. 

 

Luật sư Trần là luật sư của Cố thị, cũng là bạn tốt nhất của cha tôi khi còn sống.

 

“Bà muốn nói, luật sư Trần đã tới đây?” 

 

“Phải, cuối tuần trước, nói là cha con để lại cho con.” 

 

Cha tôi để lại cho tôi. 

 

Kì quái. 

 

Vì sao luật sư Trần không trực tiếp mang đến nhà cho tôi, mà lại phải phiền phức như vậy, mang đến căn nhà cũ này?

 

Tôi lau khô tóc, ngồi trên giường, nghi hoặc mở túi văn kiện ra. 

 

Mặt trên của văn kiện là một bức thư cha tôi viết. 

 

Thời gian là ba năm trước, một tháng trước khi cha tôi mất. 

 

Thư bên trong nói, ngay từ đầu ông ấy đã biết mục đích Lục Cẩn Ngôn tiếp cận tôi. 

 

Dù cho ông dùng mọi cách ngăn trở, nhất quyết không đồng ý, nhưng tôi một mực đâm đầu vào hố sâu. 

 

Ông ấy biết, sớm muộn sẽ có ngày Lục Cẩn Ngôn lộ ra bộ mặt thật. 

 

Mà trong văn kiện, chính là bùa hộ mệnh cuối cùng cha để lại cho tôi. 

 

Nếu Lục Cẩn Ngôn muốn li hôn với tôi hoặc có ý đồ chiếm đoạt Cố thị, tôi chỉ cần công khai bài báo và số ảnh chụp này, Lục Cẩn Ngôn tuyệt đối sẽ thân bại danh liệt. 

 

Bất kể hắn đáng thương hay vô tội cỡ nào, nhưng dư luận cùng internet nhất định sẽ buông tha cho hắn. 

 

Nhóm đại cổ đông của công ti cũng tuyệt đối không để một tên phạm tội gi//ết người ngồi trên vị trí Chủ tịch. 

 

Trong đó còn nói, Lục Cẩn Ngôn rất giảo hoạt, không biết đã sử dụng thủ đoạn gì, rất nhiều chuyện năm đó vẫn chưa thể điều tra ra được. 

 

Cha tôi cũng là mất sức chín trâu hai hổ, mời vài vị thám tử tư, hợp nhất tất cả thông tin mới thu thập được số tư liệu này. 

 

25

 

Như vậy là có ý gì? 

 

Chẳng lẽ trước kia cha tôi đã thuê người điều tra Lục Cẩn Ngôn? 

 

Tội phạm gi//ết người là ám chỉ ai? 

 

Ngoài bức thư này, trong túi văn kiện còn có một tập báo cũ và mấy bức ảnh đã ố vàng, thoạt nhìn đều là những thứ lâu năm. 

 

Trong ảnh chụp, bối cảnh là ở sân của cô nhi viện Hồng Tinh, trong sân là mấy đứa trẻ trang phục sờn cũ.

 

Nhìn bức ảnh một lúc lâu, tôi kinh ngạc phát hiện một cậu bé trong đó chính là Lục Cẩn Ngôn trước đây. 

 

Cha tôi quả nhiên đã cho người điều tra hắn. 

 

Tôi tiếp tục cầm một bức ảnh khác xem xét. 

 

Cơ hồ trên mỗi bức ảnh đều xuất hiện Lục Cẩn Ngôn qua các năm. 

 

Tôi thậm chí còn thấy được Tống Khả Nhu hồi nhỏ. 

 

Tất cả ảnh đều được chụp ở cô nhi viện Hồng Tinh. 

 

Kì lạ, vì sao thám tử tư lần trước tôi thuê không tra được những thông tin này? 

 

Cha tôi từ đâu mà có những bức ảnh này? 

 

Tôi lại mở tờ báo kia ra. 

 

Là từ một tòa soạn báo địa phương xuất bản, mặt trên có một tiêu đề vô cùng bắt mắt: [Viện trưởng cô nhi viện bị ch//ém 38 nhát dao, tử trạng thê thảm, hung thủ là một đám trẻ con.]

 

Bản tin bài báo đưa đại khái chính là một viện trưởng của cô nhi viện Hồng Tinh bị người ta ch//ém 38 nhát, thậm chí cổ cũng đ/ứt lìa, cực kì thê thảm. 

 

Mà hung thủ, lại chính là mấy đứa trẻ của cô nhi viện. 

 

Tôi nghĩ đến điều gì, nhanh chóng mở ra trang hai của tờ báo. 

 

Mặt trên ghi tiêu đề là, [Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian, viện trưởng cô nhi viện làm việc ác đức người người phỉ nhổ, chết chưa hết tội.]

 

Hoá ra, mấy đứa trẻ kia sở dĩ dùng phương thức tàn bạo như vậy để sát hại viện trưởng vì kẻ đó là một tên biến thái, lợi dụng chức vụ thực hiện hành vi ấu d//âm, x//âm hại với đám trẻ trong viện, cả quả trình kéo dài đến hơn bảy năm.

 

Trong suốt quãng thời gian đó, có đứa trẻ vì vậy nhiễm bệnh bỏ mạng, lại có người chịu không nổi mà nhảy lầu tutu. 

 

Mà tên viện trưởng điên rồ này, đều lấy lí do đám trẻ bệnh nặng bộc phát hoặc vô ý ngã nên bỏ mạng, che dấu tội ác tày trời. 

 

Trên ảnh chụp, những đứa trẻ bị hãm hại đồng loạt đứng ra làm chứng. 

 

Đứng ở vị trí bị cáo là nhóm bị tình nghi tham dự sự việc sát hại tên viện trưởng ác ma, đứa trẻ lớn nhất không quá mười ba tuổi. 

 

Vì đây là báo cũ từ thời trước nên trên ảnh không có ghi chú rõ ràng, nhưng tôi chỉ nhìn một chút liền nhận ra người đứng giữa, thân hình non nớt gầy yếu, gương mặt rõ ràng. 

 

Tôi nhất thời như bị sét đánh, nửa ngày không thể nhúc nhích. 

 

Làm sao có thể? 

 

Tôi đột nhiên nhớ tới ngày đó Lục Cẩn Ngôn cực kỳ bài xích chuyện ông chú thay thuốc cho hắn, lại còn nổi giận với ông ấy nữa. 

 

Thì ra là thế. 

 

Hơn bảy năm… 

 

Lục Cẩn Ngôn năm tuổi vào cô nhi viện, thời điểm mọi chuyện phát sinh là khi hắn mười hai tuổi. 

 

Hoá ra đây là những gì trước kia hắn gặp phải. 

 

Nghĩ đến đây, ngực tôi như bị tảng đá đè nặng, hít thở cũng khó khăn. 

 

26

 

Ngồi ba tiếng tàu cao tốc, lại thêm hai tiếng đi xe buýt, cuối cùng tôi cũng đến thị trấn nhỏ cha tôi nhắc tới trong thư. 

 

Đây là một khu nhỏ cực kì cũ nát. 

 

Nhà cửa nơi này đều khoảng bốn mươi tuổi có thừa, thoạt nhìn có vẻ sụp xuống bất kì lúc nào. 

 

Dưới lầu bẩn thỉu, một nhóm các bà thím đang ngồi đánh bài. 

 

Tôi đi lên tầng năm, nhìn biển số từng căn nhà. 

 

Gõ cửa một chút, một người phụ nữ tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch xuất hiện trước mắt. 

 

Bà ta nhìn tôi, vẻ mặt khó hiểu, “Cô tìm ai?” 

 

“Xin hỏi, dì là Dư Uyển Oánh sao?” 

 

Bà ta gật đầu, “Là tôi. Cô là ai?” 

 

“Tôi là vợ Lục Cẩn Ngôn.” 

 

Bà ta nhất thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn tôi, một lúc lâu sau mới sực tỉnh, vươn tay làm một động tác mời: “Mời… Mời vào trong.” 

 

“Không cần đâu, nếu dì có thời gian, chúng ta có thể tìm một chỗ bên ngoài nói chuyện, được chứ?” 

 

Bà ta vội vàng gật đầu, “Được, để tôi thay quần áo, một lát thôi.” 

 

Chúng tôi vừa xuống lầu, vừa lúc có một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, tóc nhuộm đỏ rực, phong cách cùng dáng vẻ như là một lưu manh, trên miệng còn ngậm điếu thuốc.

 

“Mẹ, mẹ đi đâu thế?” Cậu ta gọi Dư Uyển Oánh. 

 

“Mẹ ra ngoài một lát.” 

 

“Cho tôi tiền, tôi đói rồi.” 

 

Biểu tình Dư Uyển Oánh hận rèn sắt không thành thép, có thể vì sự có mặt của tôi nên không biểu hiện rõ ràng, “Trong nhà có đồ ăn, ăn ngoài tốn tiền lắm, mau về nhà đi.”

 

Thanh niên nhổ điếu thuốc xuống đất, ngữ khí không kiên nhẫn: “Đồ ăn bà làm là thứ con người có thể nuốt sao?! Đến lợn còn không thèm! Đừng nói nhảm nữa, đưa tôi tiền.” 

 

Dư Uyển Oánh oán hận nhìn cậu ta. 

 

Thấy mẹ không nhúc nhích, cậu ta bèn quay qua tôi, nở một nụ cười dung tục đáng khinh: “Bà không cho thì thôi, tôi hỏi chị gái xinh đẹp này. Người đẹp, có hai trăm không, cho tôi mượn đỡ, hôm nào có sẽ trả cô sau.” 

 

Lời còn chưa dứt, Dư Uyển Oánh dùng sức đánh lên lưng cậu ta hai cái, “Thằng trời đánh! Mau cút đi, cút!!!” 

 

“Muốn tôi cút thì cũng phải trả công cho tôi chứ, xì tiền ra tôi lập tức biến.” 

 

Cuối cùng, bà mẹ vẫn lấy túi tiền, lấy ra vài đồng bạc lẻ. 

 

“Ít vậy, là đuổi ăn mày sao?” Cậu thanh niên vừa oán giận vừa bĩu môi, cuối cùng huýt sáo với tôi: “Người đẹp, có muốn anh đây cưỡi xe máy chở cô đi chơi một lát không?” 

 

Dư Uyển Oánh rốt cuộc nổi giận, vung tay tát một bạt tai. 

 

Cậu thanh niên vội né, nháy mắt chạy trốn mất dạng.