Chương 5 - Thanh Mai Không Phải ATM
Tôi không từ chối ngay.
“Để em về suy nghĩ xem có cách nào không.”
Tất cả những chuyện này đều là do anh ta tự chuốc lấy.
Là anh ta muốn tiếp cận Thẩm Đường.
Là anh ta vay tiền để mua đồ xa xỉ.
Không ai ép buộc anh ta.
Cũng chính anh ta là người động thủ đánh Trần Húc, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Vì anh ta là nam chính, nên có thể làm càn sao?
Dù gì cũng có tôi và Thẩm Đường đứng ra dọn dẹp hậu quả cho anh ta.
Một kẻ vừa ăn trong bát, vừa dòm trong nồi như thế này, sao lại có thể trở thành nam chính được chứ?
15
Tôi sẽ không hiến giác mạc cho anh ta.
Nhưng bây giờ, Chu Nghiễn vừa phải trả nợ, vừa phải bồi thường tiền thuốc men cho nhà họ Trần, lại còn muốn phẫu thuật mắt.
Số tiền này không hề nhỏ.
Tôi cũng không chắc, một người bình thường làm sao có thể kiếm được số tiền lớn trong một lần?
Cách thức thì rất hạn chế.
Trước cửa nhà tôi bắt đầu xuất hiện những tờ rơi quảng cáo bán nội tạng.
Mở mạng ra cũng thấy vô số đường link vay nặng lãi.
Khi tôi gần như không còn hy vọng, tình cờ tôi đi ngang qua một tiệm bán vé số.
Tôi móc ra 10 tệ.
Hay là thử xem?
Thử một lần.
Xem thử cốt truyện này có còn muốn ưu ái nam chính nữa không.
Khi cạo lớp phủ trên vé số, tôi cảm thấy mình không còn hận Chu Nghiễn nữa.
Cảm ơn thần tài của tôi.
Ba triệu tệ, sau thuế còn lại hai triệu chín trăm bốn mươi ngàn tệ.
Tôi kéo mẹ đi nhận thưởng, không để bà tiết lộ ra ngoài.
Ngay cả bố tôi cũng không nói.
Tôi cứ tưởng Chu Nghiễn lần này hoàn toàn xong đời, nhưng tôi đã đánh giá thấp hào quang nam chính.
Không có tôi giúp, vẫn còn nữ chính.
Tin tức Thẩm Đường tự sát lan đến lớp chúng tôi.
Bộ dạng của cô ta lúc này, giống hệt tôi khi uy hiếp bố mẹ mình trong cốt truyện gốc.
Nhà họ Thẩm thương con gái, cuối cùng vẫn ra tay giúp đỡ Chu Nghiễn.
Nhà họ Trần rút đơn kiện, nợ nần của Chu Nghiễn cũng được thanh toán.
Nhưng Thẩm Đường cũng bị ép chuyển trường.
Nhà họ Thẩm giúp Chu Nghiễn lần cuối, đổi lấy việc con gái họ cắt đứt quan hệ với anh ta.
Tất cả những chuyện này không liên quan đến tôi nữa.
Ít nhất, tôi đã bảo toàn được mạng sống của mình.
Tôi tham gia cuộc thi toán học, giành được suất tuyển thẳng vào đại học.
Trong cốt truyện gốc, Chu Nghiễn đã than thở trước mặt tôi:
“Nếu bố mẹ anh còn sống, chắc chắn họ cũng muốn anh thi vào một trường đại học tốt.”
“Nhược Nhược, em học giỏi, chắc chắn sẽ đỗ đại học này, nhưng anh thì không chắc.”
Vài lời đơn giản đã khiến tôi cam tâm tình nguyện nhường suất tuyển thẳng cho anh ta.
Nhưng bây giờ, với mối quan hệ lạnh nhạt giữa chúng tôi, anh ta chắc chắn sẽ không mở miệng nhờ vả.
Bởi vì anh ta biết rõ, tôi sẽ không đồng ý.
Điện thoại của tôi reo lên, là Thẩm Đường gọi đến.
Giọng cô ta khàn đặc, mang theo tiếng khóc.
“Lý Nhược à?”
“Chu Nghiễn… cậu ấy ổn chứ? Ra viện chưa? Tôi không liên lạc được với cậu ấy.”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu biết số của tôi từ đâu?”
“Tôi… tôi có bạn học chung lớp với cậu. Chu Nghiễn bây giờ thế nào rồi?”
Chưa kịp trả lời, bên kia vang lên một tràng tạp âm, sau đó điện thoại bị cúp.
Chắc là cô ta lén gọi.
16
Tôi được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh, bố tôi đã về để chúc mừng.
Ngày ông ấy trở về thật trùng hợp, đúng vào ngày tôi “chết” trong cốt truyện gốc.
Trong cốt truyện ban đầu, Thẩm Đường cũng bị gia đình giam lỏng.
Hôm nay, cô ta lén chạy ra tìm Chu Nghiễn.
Nhưng lại vô tình gặp phải một nhóm côn đồ ở khu vực này.
Chu Nghiễn đang ăn chực ở nhà tôi, đúng lúc làm rơi điện thoại ở đây.
Tôi nhận được cuộc gọi cầu cứu của Thẩm Đường, chạy đi tìm cô ta.
Kết quả là tôi bị đâm đến chết.
Chu Nghiễn đau khổ tột cùng, cắt đứt quan hệ với Thẩm Đường.
Vì cảm giác tội lỗi và tình yêu, cô ta ở bên anh ta, tiếp tục đưa tiền, dâng hiến tất cả.
Chu Nghiễn dùng suất tuyển thẳng của tôi để vào đại học, sau đó khởi nghiệp nhờ tiền của Thẩm Đường, trở thành doanh nhân trẻ nổi bật.
Khi đã có thực lực, anh ta quay sang trả thù, khiến nhà họ Thẩm phá sản.
Thẩm Đường bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, thậm chí còn mất con.
Nhưng vẫn tuyệt vọng cầu xin sự tha thứ của anh ta.
Tôi thật sự không hiểu nổi.
Người mà cô ta có lỗi là tôi.
Sao chẳng thấy cô ta chăm sóc bố mẹ già của tôi nhỉ?
17
Buổi tối, bố mẹ tôi làm một bữa cơm thịnh soạn để chúc mừng tôi.
Và Chu Nghiễn vẫn đến.
Băng mắt của anh ta vẫn chưa tháo, sắc mặt nhợt nhạt, trông vô cùng yếu ớt.
“Nhược Nhược, anh đến để chúc mừng em.”
“Không cần đâu, anh đi đi.”
Lần đầu tiên, tôi không còn giả vờ nữa, mà thẳng thừng đuổi anh ta.
Không còn cách nào khác, tôi sợ hôm nay mình sẽ mất mạng.
“Nhược Nhược, anh không làm gì đâu, chỉ muốn tặng em một món quà.”
Anh ta giơ lên chiếc bánh kem và túi quà trên tay.
“Trước đây em luôn tạo bất ngờ cho anh, lần này anh cũng muốn làm gì đó cho em.”
Mẹ tôi thấy mắt anh ta bị thương, có chút mềm lòng.
Dù sao bà cũng đã nhìn anh ta lớn lên.
“Nhược Nhược, cho cậu ấy vào đi, chỉ là một bữa cơm thôi mà.”
“Không được!” Tôi kiên quyết.
Chu Nghiễn tỏ ra sợ hãi:
“Dì ơi, Nhược Nhược giận con, vậy con không vào nữa.”
Nói xong, anh ta đặt bánh kem và quà xuống, rồi bỏ đi.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bố mẹ tôi cũng không nói gì, dù sao trước đó bà nội anh ta đã đến nhà làm loạn, khiến họ hoàn toàn thất vọng.
Tôi ngồi lại vào bàn, tiếp tục ăn.
Không đúng.
Thái độ của Chu Nghiễn không đúng.
Tôi chưa bao giờ cắt đứt hoàn toàn với anh ta, lúc nào cũng giả vờ yêu anh ta đến chết đi sống lại.
Nhưng khi anh ta bị thương nhập viện, tôi hoàn toàn không quan tâm.
Hôm nay anh ta đến, tôi cũng mạnh mẽ đuổi đi.
Anh ta không cảm thấy kỳ lạ sao?
Hơn nữa, vừa rồi anh ta cố tình tỏ ra yếu đuối, nhẫn nhịn, hoàn toàn không giống anh ta trước đây.
“Sao thế Nhược Nhược?” Mẹ tôi gắp cho tôi miếng sườn, vẻ mặt khó hiểu.
Tôi vứt đũa xuống, lao đến túi quà bị bỏ lại trước cửa.
Bên trong là một chiếc váy.
Tôi lật tìm một lúc, đột nhiên thấy một chiếc điện thoại được giấu trong lớp vải.
Mẹ kiếp.
Đây là “tình cờ theo cốt truyện”, hay Chu Nghiễn đã tỉnh ngộ rồi cố tình làm vậy?
Không có thời gian nghĩ nhiều.
Tôi cầm đồ, đập cửa nhà Chu Nghiễn.
Bà nội anh ta bước ra, chanh chua nói: “Cô đến đây làm gì? Đừng mong tôi chấp nhận cô—”
“Chu Nghiễn đâu?” Tôi không buồn đôi co với bà ta.
Bà ta vẫn tiếp tục mắng chửi.
Tôi mất kiên nhẫn, ném thẳng túi đồ vào người bà ta.
“Trả lại anh ta.”
Quay về nhà, tôi mới có thể thả lỏng.
18
Sau bữa cơm, tôi về phòng chơi điện thoại.
Tôi nói với bố mẹ: “Nếu Chu Nghiễn quay lại, đừng mở cửa.”
Anh ta yêu Thẩm Đường đến vậy, thì hãy tự đi cứu cô ta.
Tệ nhất cùng lắm là báo cảnh sát.
Dù sao tôi cũng không thể làm gì được, chẳng lẽ lại chạy ra đỡ dao lần nữa?
Nhưng dù tôi tính toán đủ kiểu, vẫn không ngờ Thẩm Đường lại gọi thẳng vào điện thoại của tôi.
Tôi nhận ra số của cô ta.
Tôi thật sự sợ hãi.
Cốt truyện này cứng rắn đến thế sao?
Tôi có thể đột nhiên bị dịch chuyển đến con hẻm kia rồi bị đâm chết không?
Nhìn màn hình liên tục sáng lên, tôi rất mâu thuẫn.
Tôi không thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của cốt truyện.
Tôi đã chết để cứu cô ta, nhưng cô ta lại đem tất cả sự áy náy dâng cho Chu Nghiễn.
Bố mẹ tôi cũng không có kết cục tốt.
Tôi oán hận cô ta.
Nhưng đồng thời, có lẽ cô ta cũng là nạn nhân của cốt truyện.
Chúng tôi đều là những con rối.
Sau một hồi đấu tranh, tôi thở dài, bắt máy.
“Lý Nhược, tớ đang ở gần nhà cậu, có mấy kẻ xấu cứ đi theo tớ, cậu có thể ra đón tớ không?”
Giọng cô ta sợ hãi, nói rất nhỏ, dường như đang kiêng dè điều gì.
“Cậu cứ đi về phía nơi đông người đi.”
Tôi cúp máy, gọi cảnh sát.
Đây là điều duy nhất tôi có thể làm.
Hôm nay dù có chết tôi cũng không bước chân ra khỏi cửa.
19
Người báo cảnh sát là tôi, nên họ đến tìm tôi để lấy lời khai.
Dù cảnh sát đến kịp thời, lũ côn đồ chưa kịp làm gì, nhưng Thẩm Đường bị xe tông.
Hiện tại cô ta vẫn hôn mê.
Rõ ràng là một tai nạn, nhưng với tôi—một người đã thoát khỏi kịch bản gốc—chuyện này rất không hợp lý.
Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang thao túng mọi thứ, buộc tôi hoặc Thẩm Đường phải chết.
Chu Nghiễn xông vào lớp học của tôi, tràn đầy hận ý.
“Lý Nhược, chính cô đã hại Thẩm Đường!”
“Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô!”
Nhìn ánh mắt ngập tràn oán hận của anh ta, tôi chỉ thấy buồn cười.
Bạch nguyệt quang và nữ chính đã hoán đổi vị trí.
Người gặp chuyện là Thẩm Đường, còn Chu Nghiễn căm hận tôi.
Thẩm Đường vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Lẽ nào giữa tôi và cô ta, phải có một người chết?
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao của các bạn cùng lớp.
Tôi lạnh lùng lên tiếng:
“Chu Nghiễn, đừng có vu khống tôi!”
“Chính tôi là người đã báo cảnh sát khi Thẩm Đường gặp nguy hiểm.”
“Cảnh sát cũng đến kịp thời, cô ấy bị thương là do tai nạn giao thông.”
Đôi mắt Chu Nghiễn đỏ hoe, anh ta run rẩy giơ tay chỉ thẳng vào tôi.
“Nếu như cô chịu đi cứu cô ấy, thì cô ấy đã không gặp chuyện!”
Tôi cười nhẹ: “Vậy anh nói xem, tại sao tôi lại không đi?”
Chu Nghiễn chắc chắn biết rõ cốt truyện.
“Tất nhiên là vì tôi sợ chứ!” Tôi nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói một chuyện rất bình thường.
“Nhưng tôi đã kịp thời báo cảnh sát.”
“Chu Nghiễn, tại sao anh lại dám khẳng định rằng nếu tôi đi, Thẩm Đường sẽ không gặp chuyện?”
Sắc mặt anh ta cứng đờ, ánh mắt né tránh, không trả lời được.