Chương 1 - Thanh Mai Không Phải ATM

1

Thanh mai trúc mã Chu Nghiễn vô tình làm hỏng cây bút máy của một thiếu gia nhà giàu.

Không có tiền đền.

Nhưng vẫn nhất quyết phải đền.

Chu Nghiễn mặt đầy rầu rĩ:

“Phải làm sao đây, Nhược Nhược? Trên người anh chẳng đủ tiền mua nổi cây bút đó.”

Tôi sờ vào túi, nơi có tiền lương làm thêm vừa nhận được, lập tức não yêu đương trỗi dậy.

“Không sao đâu, anh Nghiễn, em có…”

Tôi có tiền.

Còn chưa kịp nói hết câu, một quả bóng rổ bay đến, đập thẳng vào đầu tôi.

Ngay lập tức, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu tôi.

Hóa ra tôi chỉ là bạch nguyệt quang yểu mệnh trong một cuốn tiểu thuyết.

Còn Chu Nghiễn chính là nam chính.

Để phù hợp với hình tượng bạch nguyệt quang, tôi sẽ cống hiến tất cả cho Chu Nghiễn.

Mỗi lần anh ta gặp khó khăn, tôi đều ra tay giúp đỡ.

Thứ tôi cho nhiều nhất, chính là tiền.

Anh ta bị mù, tôi còn phải hiến giác mạc để giúp anh ta nhìn lại ánh sáng.

Cho đến khi tôi chết để cứu nữ chính, anh ta hận nữ chính.

Cả hai bước vào một chuyện tình ngược kéo dài 800 chương, cuối cùng đạt kết thúc HE (happy ending).

Còn tôi?

Chỉ là một công cụ, giai đoạn đầu dốc tài nguyên cho nam chính, cuối cùng dùng cái chết để kích hoạt tình yêu đầy bi thương giữa hai nhân vật chính.

Học sinh vừa ném bóng chạy tới xin lỗi.

“Xin lỗi bạn, mình không để ý, có cần mình đưa bạn đến phòng y tế không?”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Chu Nghiễn đã chắn trước mặt tôi đầy hung hãn.

“Một câu xin lỗi là xong à? Cậu làm Nhược Nhược bị thương, có tin tôi l,ột d,a cậu không?!”

Dù sao tôi cũng là bạch nguyệt quang của anh ta, vẫn phải bảo vệ tôi một chút.

Nhưng tôi, với một đầu óc tràn ngập cốt truyện, lập tức đẩy Chu Nghiễn ra, nhìn thẳng vào học sinh đầy áy náy kia.

“Không sao đâu, tôi không bị thương. Còn nữa, rất cảm ơn bạn.”

Cảm ơn bạn đã ném một cú bóng giúp tôi tỉnh ngộ.

Bạn học: “???”

Sau khi xác nhận tôi không sao, cậu ta quay người rời đi.

Chu Nghiễn tiếp tục hỏi:

“Nhược Nhược, lúc nãy em định nói em có cái gì?”

Tôi lặng lẽ siết chặt ví tiền.

“Em có một công việc làm thêm đãi ngộ rất tốt, anh có muốn em giới thiệu không?”

Sắc mặt anh ta lập tức lộ rõ vẻ thất vọng: “Em chỉ muốn nói cái này?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu đầy điềm nhiên.

“Thôi đi, làm thêm bao lâu mới tiết kiệm đủ tiền chứ? Anh không chờ được đâu.”

Mẹ nó, anh không muốn tự kiếm tiền, mà chỉ chăm chăm moi tiền của tôi?

Đào mỏ nam!

Không moi được tiền từ tôi, Chu Nghiễn rất thất vọng.

Dù sao trước đây, tôi đã không ít lần dốc tiền cho anh ta.

Chu Nghiễn bị thương, tôi lo tiền thuốc men.

Chu Nghiễn đánh nhau, tôi đi xin lỗi và đền bù.

Chu Nghiễn muốn một đôi giày thể thao, tôi vất vả kiếm tiền mua cho anh ta.

Ngay cả học phí của anh ta, cũng là ba mẹ tôi chi trả.

Bây giờ, anh ta làm hỏng cây bút máy của tiểu thư nhà giàu, giá trị hai nghìn tệ.

Tiểu thư đó chính là nữ chính Thẩm Đường.

Rõ ràng Thẩm Đường đã nói không cần đền, vì cây bút đó chẳng là gì với cô ấy cả.

Tôi cũng không phải muốn chiếm tiện nghi, nhưng đúng thật là không đền nổi.

Chu Nghiễn một xu dính túi cũng không có, nhưng vẫn nhất quyết phải đền.

Còn hùng hồn tuyên bố:

“Tôi, Chu Nghiễn, đã dám làm thì dám chịu! Tôi làm hỏng bút của cậu, nhất định sẽ đền lại!”

Theo nguyên tác, anh ta đã lấy tiền của tôi mua một cây bút mới để đền cho Thẩm Đường, từ đó nhận được hảo cảm của nữ chính.

Thẩm Đường cảm động trước phẩm chất khí tiết và cốt cách kiên cường của anh ta.

“A, nghèo nhưng không hèn, anh ấy thật sự là một người đàn ông dám làm dám chịu!”

2

Về đến nhà, mẹ đã nấu cơm xong.

Ba tôi đi làm xa quanh năm, không về nhà.

Trước đây, Chu Nghiễn thường xuyên sang nhà tôi ăn chực, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng.

Mẹ giải thích:

“Thằng bé Chu Nghiễn nói làm hỏng bút của bạn học, nhất quyết đi nhặt ve chai kiếm tiền đền. Bà nội nó can cũng không được.”

Nhà Chu Nghiễn sát vách nhà tôi.

Cha mẹ anh ta mất sớm, bà nội nhặt ve chai để nuôi anh ta lớn.

Ba mẹ tôi mềm lòng, luôn chu cấp tiền học cho anh ta.

Nếu Chu Nghiễn thực sự muốn kiếm tiền, đi rửa chén ở nhà hàng sau giờ học còn kiếm được nhiều hơn nhặt chai nhựa.

Anh ta làm vậy chẳng qua là muốn diễn trò cho tôi và ba mẹ tôi xem.

Trước đây, mỗi khi anh ta cần tiền, tôi đều làm thêm kiếm tiền đưa cho anh ta.

Nếu cần số tiền lớn, tôi mè nheo ba mẹ, lấy tiền nhà đưa cho anh ta.

Mẹ nhìn tôi, có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi:

“Nhược Nhược à, thằng bé Chu Nghiễn cũng đáng thương, chúng ta không nỡ nhìn nó khổ sở, nên mới giúp nó ăn học.”

“Nhưng nhà mình cũng không khá giả gì, lần trước nó đánh người phải bồi thường mười nghìn tệ, ba con còn phải vay tiền để trả.”

Tháng trước, một nam sinh đưa thư tình cho Thẩm Đường.

Chu Nghiễn biết chuyện, nổi cơn ghen, đánh người ta nhập viện.

Gia đình nạn nhân đòi mười nghìn tệ tiền viện phí, tôi ép ba mẹ phải trả giúp anh ta.

“Mẹ, con xin lỗi, trước đây con quá bồng bột.”

“Chu Nghiễn với nhà mình chẳng có quan hệ huyết thống gì, nhà mình cũng không có nhiều tiền để làm từ thiện.”

Nghe vậy, mẹ thở phào nhẹ nhõm, đầy vui mừng.

“Con hiểu chuyện rồi thì tốt.”

Không biết có phải do ảnh hưởng của cốt truyện, mà bao năm qua ba mẹ tôi luôn trả tiền học cho Chu Nghiễn.

Còn chi phí sinh hoạt của anh ta, thì dựa vào tôi để bù đắp.

Ba mẹ tôi làm lụng vất vả chỉ để tôi có cuộc sống tốt hơn.

Vậy mà tôi lại thương xót Chu Nghiễn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đến mức tự nhịn đói để dành phần cho anh ta.

Bây giờ tôi đã tỉnh táo, nhất định không lấy tiền của ba mẹ để nuôi dưỡng nam chính này nữa.

Trong nguyên tác, sau khi tôi chết, Chu Nghiễn dựa vào sự áy náy và giúp đỡ của Thẩm Đường, từng bước thăng tiến.

Về sau, ba tôi gặp tai nạn ở công trường, cần tiền phẫu thuật gấp.

Mẹ tôi đi tìm Chu Nghiễn vay tiền, nhưng bị anh ta đuổi đi.

Chu Nghiễn lạnh lùng nhìn mẹ tôi:

“Khi tôi nghèo rớt mồng tơi, các người khinh thường tôi.”

“Khi tôi bị thương nằm viện, các người cũng chẳng chịu trả tiền viện phí cho tôi.”

“Nếu không phải Nhược Nhược quỳ xuống cầu xin, các người có chịu giúp tôi sao?”

“Dù tôi tha thứ cho các người, Nhược Nhược cũng không tha thứ đâu.”

Nghĩ đến đây, tôi tức đến chết đi sống lại.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc nhà tôi cũng chẳng khá giả gì, căn bản không thể lấy ra số tiền lớn như vậy.

Cũng không hề nhắc đến chuyện ba mẹ tôi đã nuôi anh ta ăn học suốt bao năm trời.

Lại càng không nhớ đến việc anh ta từ nhỏ đã ăn cơm mẹ tôi nấu.

Vậy mà anh ta lại thản nhiên nhìn ba tôi ch,et trong bệnh viện,

Mặc kệ mẹ tôi già cả không ai nuôi dưỡng, cô độc mà ch,et.

3

Tôi lấy tiền lương làm thêm ra đưa cho mẹ.

Vừa đủ hai nghìn tệ, không hơn không kém.

Mẹ nhíu mày, nghiêm nghị nói:

“Sao con lại đi làm thêm nữa? Ở tuổi này, con phải tập trung vào việc học, nhà mình không thiếu số tiền này.”

Ba mẹ tuy không cho tôi cuộc sống giàu sang, nhưng cũng không đến mức để tôi phải ra ngoài làm thêm kiếm tiền.

Trước đây, tôi cố chấp đi làm, chẳng qua là để có tiền đưa cho Chu Nghiễn.

“Mẹ, sau này con sẽ không làm vậy nữa.”

Mẹ vốn không muốn nhận tiền của tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết đưa cho bà.

Tôi sợ bản thân suy nghĩ không thông, lại đem tiền cho Chu Nghiễn mất.

Sáng hôm sau, trên đường đi học cùng Chu Nghiễn.

Dưới mắt anh ta là quầng thâm rõ rệt, hiển nhiên đã thức cả đêm nhặt ve chai.

“Nhược Nhược, bà nội nói chỗ chai lọ này chỉ bán được năm tệ.”

Chu Nghiễn dù sao cũng là nam chính, tôi không biết nếu làm mất lòng anh ta, có gặp tai họa gì không.

Thế nên vẫn giả vờ quan tâm, ủng hộ tinh thần như trước.

“Không sao đâu, rồi cũng sẽ tích góp đủ mà.”

“Anh Nghiễn cố lên, Nhược Nhược tin anh!”

Dù sao hỗ trợ tinh thần cũng là một dạng giúp đỡ, phải không?

Tôi nhìn sang ven đường, có người bán bánh trứng.

Đang định mua một phần ăn sáng, thì Chu Nghiễn lại nói:

“Ba mẹ mỗi tuần cho em hai trăm tệ tiền sinh hoạt, Nhược Nhược, em có thể cho anh mượn trước không?”

“Yên tâm, anh nhất định sẽ trả lại.”

Tôi quả quyết lựa chọn giữa bánh trứng năm tệ và bánh bao năm hào.

“Chú ơi, cho con hai cái bánh bao.”

Sau đó, tôi cầm hai cái bánh bao, nhìn Chu Nghiễn đầy tiếc nuối.

“Anh Nghiễn, ba mẹ đã thu hết tiền sinh hoạt của em rồi. Hôm nay mẹ chỉ cho em hai tệ để ăn sáng thôi.”

“Anh cũng biết đấy, lần trước vì chuyện anh đánh bạn học, ba em đã vay mười nghìn tệ để đền bù, bây giờ còn chưa trả xong.”

Sắc mặt Chu Nghiễn đơ ra, không tiện mở miệng nói thêm.

Tôi cầm lấy hai cái bánh bao, đưa cho anh ta một cái.

“Anh Nghiễn, dù em không có nhiều tiền, nhưng vẫn sẵn sàng chia sẻ tất cả những gì em có với anh.”

Nụ cười của tôi giống như trước đây, thuần khiết và chân thành, chỉ có anh trong mắt.

Chu Nghiễn cảm động:

“Nhược Nhược, em vẫn là người đối xử tốt với anh nhất.”

Nhưng khi ngửi thấy mùi bánh bao, anh ta lại khéo léo từ chối.

Anh ta cực ghét nhân hẹ.

Trên đường đi học, tôi nhìn xuống bàn tay được Chu Nghiễn nắm chặt, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.

Tôi thực sự đã từng thích Chu Nghiễn.

Nhưng giờ không biết đó là tình cảm thật, hay chỉ là ảnh hưởng của kịch bản.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, Chu Nghiễn luôn hiểu rõ tình cảm của tôi.

Anh ta không từ chối, cũng không cho tôi một câu trả lời rõ ràng.

Ở bên tôi, không hề giữ khoảng cách, lại vừa cố gắng lấy lòng nữ chính Thẩm Đường.

Đến khi tôi chết, anh ta lại đau đớn tột cùng, coi Thẩm Đường là kẻ thù, thay tôi báo thù.

Cứ như thể anh ta thực sự không thể rời xa tôi.

Nhưng tôi không tin.

Không tin nổi một chút nào.