Chương 1 - Thánh Chỉ Bị Nguyền Rủa

Mẫu thân ta vốn là cô nhi do một vị y sĩ thôn quê thu nhận nuôi nấng, sau được người làm mai gả cho phụ thân ta, khi ấy chỉ là một thư sinh què chân.

Về sau, mẫu thân chữa khỏi đôi chân tật nguyền của phụ thân, giúp người có thể dự thi khoa cử.

Năm ta lên mười, phụ thân đỗ tam khôi, đưa mẫu thân cùng ta vào kinh thành.

Chẳng bao lâu, Hoàng hậu truyền chỉ triệu mẫu thân nhập cung, làm nữ ngự y.

Hôm ấy, mẫu thân vô cùng vui vẻ, vuốt đầu ta nói:

“Làm ngự y là mộng tưởng thuở nhỏ của ngoại tổ, nay mẹ xem như đã thay người thực hiện rồi, đợi mẹ hồi cung.”

Thế nhưng, ta chờ mãi…,cuối cùng nhận được thi thể tan nát hình hài của mẫu thân,Và một đạo thánh chỉ ban hôn phụ thân ta với đích muội của Hoàng hậu.

Phụ thân quỳ trước cung môn trọn một ngày, cuối cùng cũng tiếp chỉ.

1

Sau khi mẫu thân mất, phụ thân bỏ ta lại một mình trong phủ, một mình chạy đến trước cung môn, quỳ suốt một ngày trời.

Sáng hôm sau, người trở về.

Người vốn ôn nhu nho nhã, xiêm y chỉnh tề, nay tóc tai rối bời, thân đầy bùn đất, máu me loang lổ.

Trong tay còn nắm một cuộn lụa vàng.

Gia nhân đều nói, đó chính là thánh chỉ.

Chẳng mấy chốc, ta sẽ có tân nương.

Nhưng ta biết rõ, người hại chết mẫu thân ta, chính là người được đề tên trong thánh chỉ ấy.

Phụ thân nhìn ta, thần sắc ngây dại thoáng lay động.

Người gượng cười, song nụ cười ấy lại thảm hơn cả khóc.

Ta chưa từng thấy người như vậy, sợ hãi nấp sau lưng nha hoàn.

Sắc mặt phụ thân chợt trầm xuống, bước chân vừa nhấc lại vội thu về.

Khi ấy, ta mới phát hiện, phụ thân hình như lại què rồi.

Nha hoàn khẽ đẩy ta một cái, ta lưỡng lự bước tới, đưa tay lau bùn đất trên mặt người.

Phụ thân lập tức ôm chặt lấy ta, nước mắt nóng hổi ứa ra, thấm ướt cả vai áo ta.

“Duyệt Trúc, là phụ thân vô năng!”

Ta đưa tay vỗ vỗ đầu phụ thân.

“Phụ thân chớ khóc.”

Song người lại khóc càng thảm hơn.

Lần cuối cùng phụ thân khóc thương tâm đến vậy, chính là hôm mẫu thân vĩnh biệt nhân thế.

2

Ngày mẫu thân qua đời, phụ thân đang dắt ta dạo phố mua lễ vật mừng sinh thần người.

Sinh nhật mẫu thân cận kề, lại thêm chức vị ngự y mới được ban, phụ thân đặc biệt giấu nhẹm, nhân ngày nghỉ sớm dẫn ta xuất môn.

Người dẫn ta đi chọn mua xiêm y đủ loại hoa lệ.

Người nói, mẫu thân vốn yêu thích những món ấy nhất, chỉ vì lo bào chế thuốc men, sợ làm bẩn nên mới nói là không thích.

Ta gật đầu, nói rằng Duyệt Trúc đã ghi nhớ.

Phụ thân vui vẻ khen ta là đứa con hiếu thuận.

Chúng ta mua không ít lễ vật, chỉ chờ mẫu thân trở về nhà.

Chỉ là chưa kịp hồi phủ, nha hoàn bên người mẫu thân đã vội vàng chạy tới.

Sắc mặt nàng đầy vẻ hốt hoảng.

“Phu nhân đã trở về… nhưng mà… phu nhân… đã mất rồi!”

Phụ thân ban đầu vẫn còn tươi cười rạng rỡ, đến khi nghe đoạn sau, cả người chợt cứng đờ.

Người không màng đến ta, cũng chẳng buồn cầm theo lễ vật chuẩn bị cho mẫu thân, vội vã chạy về phủ.

Ta ở phía sau khóc đến đứt gan đứt ruột, xong người không hề ngoái đầu lại.

Sau đó, ta đờ đẫn ôm lễ vật theo nha hoàn hồi phủ, trông thấy phụ thân áo quần rách nát, quỳ rạp nơi đất.

Bên cạnh người là một tấm chiếu, trên đó nằm một người chẳng còn rõ diện mạo.

Ta kinh hãi khóc òa lên.

Nha hoàn tên Xuân Sinh bảo với ta rằng, đó chính là mẫu thân.

Lúc ấy ta mới nhận ra, tấm áo phủ trên thi thể mẫu thân, chính là áo khoác của phụ thân.

Không một ai dám lại gần phụ thân ta.

Phụ thân ta khi thì khóc lóc thảm thiết, khi lại cười lớn điên cuồng, tiếng khóc xé tâm can, tiếng cười thì như người loạn trí.

Gia nhân trong phủ thầm thì, nói: “Chỉ e lão gia đã phát cuồng, tiểu thư sau này phải làm sao đây.”

Xong phụ thân ta không điên.

Người giam mình trong phòng suốt hai ngày, đến ngày thứ ba, mới mở cửa bước ra.

Cũng trong ngày hôm ấy, thánh chỉ của Hoàng hậu nương nương hạ xuống, ban hôn đức muội cho phụ thân ta.

Phụ thân trầm mặc thật lâu, thu xếp công việc trong phủ, chỉnh trang y phục, rồi rời đi.

3

Ta biết, người khuất phải được mai táng.

Xong đây là lần đầu tiên ta khoác áo tang, đầu đội khăn trắng, thân đeo dây xô.

Xuân Sinh nắm tay ta, dẫn ta đi trước linh cữu.

Vừa đi đến cuối con phố dài, trước mặt bỗng vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng, một đoàn người rước dâu đang tiến lại.

Người khiêng quan tài định dừng bước tránh đường, lại bị phụ thân ngăn lại.

“Không được dừng, cứ thế tiến lên!”

Ta trông thấy trong mắt phụ thân tràn đầy thù hận, bên tai còn văng vẳng lời người đã nói trong phòng ngày hôm ấy:

“Duyệt Trúc, con hãy ghi nhớ. Mẫu thân con không phải bị Hoàng hậu giết, cũng chẳng phải bị Quận chúa hại, mà là bị cái gọi là hoàng quyền khốn kiếp này giết chết!”

“Sớm muộn gì, phụ thân cũng sẽ báo thù cho mẫu thân con.”

“Nhưng trước đó, ta phải nhẫn. Con cũng phải nhẫn.”

Ta chưa từng thấy phụ thân như vậy bao giờ.

Nhưng ta hiểu, phụ thân nói đúng.

Ta đáp: “Phụ thân, Duyệt Trúc sẽ nhẫn, Duyệt Trúc cũng có thể báo thù cho mẫu thân!”