Chương 8 - Tiếp tục cuộc sống trong mê cung - THÁNG ĐỔI NĂM DỜI
8
Người đưa chúng ta đi là tiểu Tướng quân nước láng giềng.
Nghe thấy thủ hạ gọi hắn, ta mới nhớ ra trước đây đã từng nghe nói đến vị tiểu Tướng quân tàn nhẫn độc ác bách chiến bách thắng, cười cũng có thể giết người này rồi.
Tuy ta không biết hắn trói ta lại là có ý đồ gì, nhưng rõ ràng lần này ta và Tô Nguyệt Nguyệt lại cùng rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Miệng chúng ta bị nhét vải, trói vào cọc gỗ, cực kì giống bia ngắm sống, rất nhanh đã xuất hiện người thứ ba.
Là nữ tử mà Thái Tử mang về kia, thì ra cũng bị vị tiểu Tướng quân này bắt đi.
Hắn cẩn thận trói nàng ta vào cọc gỗ, vừa trói vừa đến gần nàng ta nói gì đó.
Trên vách núi đối diện, có ba người kéo cung nhắm vào chúng ta.
Lúc Thái Tử tới, thấy tình cảnh này, hắn âm trầm mở miệng: “Thả bọn họ ra.”
Nhớ tới trước đây tiểu Tướng quân không kiên nhẫn phất tay nói với thủ hạ: “Lời hai người này nói ta đều không tin, đề phòng bất chắc, trói hết lại.”
Ta rất bất đắc dĩ, cũng rất đau khổ.
Tiểu Tướng quân ngậm một cọng cỏ đuôi chó, cười hì hì nói với Thái Tử:
“Ái chà, quả nhiên là tới một mình, xem ra ngươi đúng là rất yêu Thái Tử phi. Hừ, vị hôn thê của ta tốt bụng cứu ngươi trọng thương lạc đường, nàng ngoài ý muốn bị mất trí nhớ, ngươi lại mang nàng về nuôi thành người trong lòng, lừa nàng thích ngươi, đúng là vô sỉ!”
“Hiện tại, vị hôn thê của ta không tin ta, ta cực kì tức giận.”
Ta yên lặng ngẫm nghĩ lời hắn nói.
Vị hôn thê của hắn bất ngờ cứu được Thái Tử trọng thương lạc đường, sai đó không biết hai người đã trải qua cái gì, vị hôn thê cô nương mất trí nhớ, Thái Tử cho rằng tình cảnh hắn vô cùng nguy hiểm liền mang vị hôn thê cô nương kia về, làm bộ thích nàng, không thích Tô Nguyệt Nguyệt, lừa gạt mọi người, mục đích chỉ là vì bảo đảm Tô Nguyệt Nguyệt an toàn.
Sau đó vị hôn thê cô nương bị hắn lừa tin là thật, vị hôn phu tiểu Tướng quân của nàng tìm tới, nhưng nàng cho rằng tiểu Tướng quân mới là kẻ lừa đảo, cho nên mới có chuyện bây giờ.
A, thật đúng là tình sâu vô cùng…
Vị vị hôn thê cô nương kia bình tĩnh nhìn Thái Tử, Tô Nguyệt Nguyệt cũng vậy, ta hơi giãy dụa hừ một tiếng, muốn khiến cho bọn họ chú ý.
Nhưng không ai quan tâm tới ta, cho dù bây giờ có biết ta không phải Tô Nguyệt Nguyệt thì cũng không kịp nói với người kéo cung ở núi bên kia, huống hồ đến giờ Thái Tử cũng chưa dừng ánh mắt lại ở bất cứ ai trong ba người chúng ta cả.
Ngực ta càng ngày càng đau, cái khăn trong miệng dần thấm máu, may là bị trói mới khiến ta không ngã xuống.
Tiểu Tướng quân tới gần vị hôn thê của hắn, oán hận mở miệng: “Bây giờ ta sẽ cho nàng xem rốt cuộc người hắn thích là ai?”
Nói xong hắn liền ra hiệu, thoáng chống, ba mũi tên lao vút về phía chúng ta.
Không chút chần chờ, Thái Tử lao về phía Tô Nguyệt Nguyệt, nhưng người còn nhanh hơn hắn chính là Thẩm Thiên Từ, trong lúc hắn duỗi tay nắm lấy mũi tên, tứa ra chút máu thì một mũi tên khác cũng đâm mạnh vào bả vai ta.
Trong miệng là miếng vải thẫm đấm máu, ta có đau cũng không kêu lên nổi.
Mà mũi tên thứ ba chỉ xẹt qua bên cạnh vị hôn thê cô nương, không hề tổn hại gì đến nàng ta.
Cái này có lẽ chính là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn trong truyện nói đây mà.
Trong lúc mơ hồ, ta dường như nhìn thấy Thẩm Thiên Từ chạy về phía ta, giống như năm ấy chùa miếu bị cháy, cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Người đưa chúng ta đi là tiểu Tướng quân nước láng giềng.
Nghe thấy thủ hạ gọi hắn, ta mới nhớ ra trước đây đã từng nghe nói đến vị tiểu Tướng quân tàn nhẫn độc ác bách chiến bách thắng, cười cũng có thể giết người này rồi.
Tuy ta không biết hắn trói ta lại là có ý đồ gì, nhưng rõ ràng lần này ta và Tô Nguyệt Nguyệt lại cùng rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Miệng chúng ta bị nhét vải, trói vào cọc gỗ, cực kì giống bia ngắm sống, rất nhanh đã xuất hiện người thứ ba.
Là nữ tử mà Thái Tử mang về kia, thì ra cũng bị vị tiểu Tướng quân này bắt đi.
Hắn cẩn thận trói nàng ta vào cọc gỗ, vừa trói vừa đến gần nàng ta nói gì đó.
Trên vách núi đối diện, có ba người kéo cung nhắm vào chúng ta.
Lúc Thái Tử tới, thấy tình cảnh này, hắn âm trầm mở miệng: “Thả bọn họ ra.”
Nhớ tới trước đây tiểu Tướng quân không kiên nhẫn phất tay nói với thủ hạ: “Lời hai người này nói ta đều không tin, đề phòng bất chắc, trói hết lại.”
Ta rất bất đắc dĩ, cũng rất đau khổ.
Tiểu Tướng quân ngậm một cọng cỏ đuôi chó, cười hì hì nói với Thái Tử:
“Ái chà, quả nhiên là tới một mình, xem ra ngươi đúng là rất yêu Thái Tử phi. Hừ, vị hôn thê của ta tốt bụng cứu ngươi trọng thương lạc đường, nàng ngoài ý muốn bị mất trí nhớ, ngươi lại mang nàng về nuôi thành người trong lòng, lừa nàng thích ngươi, đúng là vô sỉ!”
“Hiện tại, vị hôn thê của ta không tin ta, ta cực kì tức giận.”
Ta yên lặng ngẫm nghĩ lời hắn nói.
Vị hôn thê của hắn bất ngờ cứu được Thái Tử trọng thương lạc đường, sai đó không biết hai người đã trải qua cái gì, vị hôn thê cô nương mất trí nhớ, Thái Tử cho rằng tình cảnh hắn vô cùng nguy hiểm liền mang vị hôn thê cô nương kia về, làm bộ thích nàng, không thích Tô Nguyệt Nguyệt, lừa gạt mọi người, mục đích chỉ là vì bảo đảm Tô Nguyệt Nguyệt an toàn.
Sau đó vị hôn thê cô nương bị hắn lừa tin là thật, vị hôn phu tiểu Tướng quân của nàng tìm tới, nhưng nàng cho rằng tiểu Tướng quân mới là kẻ lừa đảo, cho nên mới có chuyện bây giờ.
A, thật đúng là tình sâu vô cùng…
Vị vị hôn thê cô nương kia bình tĩnh nhìn Thái Tử, Tô Nguyệt Nguyệt cũng vậy, ta hơi giãy dụa hừ một tiếng, muốn khiến cho bọn họ chú ý.
Nhưng không ai quan tâm tới ta, cho dù bây giờ có biết ta không phải Tô Nguyệt Nguyệt thì cũng không kịp nói với người kéo cung ở núi bên kia, huống hồ đến giờ Thái Tử cũng chưa dừng ánh mắt lại ở bất cứ ai trong ba người chúng ta cả.
Ngực ta càng ngày càng đau, cái khăn trong miệng dần thấm máu, may là bị trói mới khiến ta không ngã xuống.
Tiểu Tướng quân tới gần vị hôn thê của hắn, oán hận mở miệng: “Bây giờ ta sẽ cho nàng xem rốt cuộc người hắn thích là ai?”
Nói xong hắn liền ra hiệu, thoáng chống, ba mũi tên lao vút về phía chúng ta.
Không chút chần chờ, Thái Tử lao về phía Tô Nguyệt Nguyệt, nhưng người còn nhanh hơn hắn chính là Thẩm Thiên Từ, trong lúc hắn duỗi tay nắm lấy mũi tên, tứa ra chút máu thì một mũi tên khác cũng đâm mạnh vào bả vai ta.
Trong miệng là miếng vải thẫm đấm máu, ta có đau cũng không kêu lên nổi.
Mà mũi tên thứ ba chỉ xẹt qua bên cạnh vị hôn thê cô nương, không hề tổn hại gì đến nàng ta.
Cái này có lẽ chính là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn trong truyện nói đây mà.
Trong lúc mơ hồ, ta dường như nhìn thấy Thẩm Thiên Từ chạy về phía ta, giống như năm ấy chùa miếu bị cháy, cuối cùng vẫn là chậm một bước.