Chương 6 - Tiếp tục cuộc sống trong mê cung - THÁNG ĐỔI NĂM DỜI

6

Trời vào thu, sau mấy trận mưa rào, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Khi còn bé ta từng rơi xuống hồ, lúc vớt lên cơ thể đã không còn chút độ ấm nào, sốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Từ lúc đó trở đi, ta cực kì sợ lạnh, chỉ hơi lạnh một chút ta cũng run rẩy.

Mùa đông đầu tiên sau khi gả cho Thẩm Thiên Từ, mỗi ngày nằm trên giường hắn đều sẽ ôm ta vào lòng, giống như một cái lò sưởi lớn vậy.

Có một buổi tối, ta làm nũng trong lòng hắn: “Thiên Từ, chàng ấm quá.”

Trong bóng tối, hắn im lặng rất lâu, sau đó không kìm được nắm lấy tay ta, chậm rãi tới gần, giọng nói khàn khàn mang theo chút đen tối: “Còn có thể ấm hơn nữa đó, A Ly có muốn thử không?”

Ấm hơn nữa...

Bị lạnh tỉnh lại, ta mới phát hiện mình lại nằm mơ, mái hiên không ngừng nhỏ nước xuống, phát ra những tiếng tách tách.

Ta hơi thất thần nhìn gương mặt trắng bệch của mình trong gương đồng, bỗng nhiên không thể nhớ được gương mặt trước đây của mình. Ta run rẩy thoa phấn kẻ mày, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể làm đẹp được.

Ta tức giận gạt hết đống đồ xuống đất, phát ra tiếng đổ vỡ loảng xoảng.

Rất nhanh, cửa phòng bị mở ra, nhưng không ai nói chuyện.

Ta đưa lưng về phía cửa một lúc lâu, giơ tay lau khóe mắt, nói với người mở cửa: “Không sao đâu, ta trượt tay thôi.”

Ngưởi mở cửa là tỳ nữ nhỏ Tiểu Linh Đang của ta, là một cô bé câm ba năm trước ta vô tình cứu được. Bây giờ cả sân viện này chỉ có một mình nàng ở cạnh ta, nghe ta nói.

“Tiểu Linh Đang, ta muốn ăn bánh hạt dẻ xôi gà, ngươi đi mua một phần về đi.”

Thẩm Thiên Từ cũng không hạn chế tự do của ta và Tiểu Linh Đang, chỉ cần ta không rời đi là được.

Ta cũng từng chạy trốn một lần, khi đó thân thể vẫn chưa tệ thế này, có Tiểu Linh Đang hỗ trợ, ta mang Tuế Tuế và nàng cùng nhau chạy trốn.

Sau đó, khi bước vào thuyền ta mới phát hiện hắn đã sớm ngồi ở trong, Tiểu Linh Đang bị hắn dùng trường kiếm chỉ thẳng vào ngực.

Mái chèo bên ngoài thuyền dao động khi có khi không, Thẩm Thiên Từ thong thả ung dung buông chén trà, ngẩng đầu nhìn ta: “A Ly, nàng muốn đi đâu?”

Tiểu Linh Đang bình tĩnh nhìn ta, giật giật ngón tay, nàng đang nói: “Đừng quan tâm đến ta, ta không sợ.”

Nhưng ta sợ.

Mẹ ta đã chết, cha cũng đã chết, tất cả mọi người ở Giang gia đều đã chết, đến Thiên Từ mà ta yêu cũng đã chết, ta không muốn nhìn thấy bất kì người nào bên cạnh ta chết đi nữa.

Ta phải sớm hiểu ra mới phải, người như Thẩm Thiên Từ cho dù không yêu ta, ta cũng chỉ có thể là của hắn.

Nhưng không sao, ta sẽ có thể rời khỏi hắn nhanh thôi, của hồi môn của Tiểu Linh Đang ta đã chuẩn bị xong rồi, để nàng ở bên cạnh ta thêm mấy ngày, rồi sẽ để nàng đi tìm Phú Quý.

Trước khi đi, Tiểu Linh Đang nhặt đồ rơi dưới đất lên, ta lại nhìn mình trong gương đồng, thoa phấn lên gò má.

Dáng vẻ hiện tại khiến ta không khỏi nhớ tới dáng vẻ của mẹ ta lúc bệnh nguy kịch, khi đó mỗi lần nhìn thấy mẹ ốm yếu, cha ta đều sẽ yên lặng lau nước mắt. Sau đó mẫu thân sai người thay đồ cho bà, ngày nào cũng mặc xiêm y diễm lệ.

Bởi vì nếu bà trông có sức sống hơn một chút, lòng của cha ta cũng dễ chịu hơn một chút.

Còn ta không vì ai cả, chỉ vì mình có thể dễ chịu hơn một chút.

Ta ôm Tuế Tuế chờ bánh hạt dẻ xôi gà, gió bỗng nhiên lớn hơn, trời tháng mười rất ít khi có gió lớn như vậy, lúc Tiểu Linh Đang mang bánh hạt dẻ xôi gà trở về, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những tiếng ồn ào hoảng loạn.