Chương 6 - Thần Tiên Phù Hộ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

Ánh đèn lờ mờ theo hướng chúng tôi mà tiến tới.

 

Tôi vội vàng bảo cô ngốc đặt tôi xuống.

 

"Mau đặt tôi xuống, nếu không cả hai chúng ta đều không chạy thoát được ."

 

" Tôi cùng lắm là bị bắt về làm Tiên Tóc, nhưng cô sẽ c.h.ế.t. Hãy đi tìm vị hòa thượng già mà cô nói , chúng ta vẫn còn một tia hy vọng."

 

Nghe tôi nhắc đến hòa thượng già, vẻ mặt cô ấy thoáng xúc động.

 

Tôi nắm lấy cơ hội thuyết phục cô ấy , cuối cùng, cô ấy chậm chạp buông tay, đặt tôi xuống.

 

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, "Cô nói đúng, chúng ta vẫn còn một tia hy vọng, tôi vẫn có thể đi tìm đạo sĩ đến cứu cô."

 

"Ông ấy nhất định có cách."

 

Ánh đèn từ xa ngày càng gần, tôi đã có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ.

 

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, muốn dùng thời gian cuối cùng để khắc họa hình bóng cô ấy vào trong tim.

 

Tôi đẩy cô ấy ra , "Chạy đi , mau chạy đi , nếu không sẽ không kịp nữa."

 

Cô ấy loạng choạng bỏ đi , chỉ còn lại bóng lưng gầy gò đó. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối tôi còn không biết tên thật của cô ấy .

 

Tôi bị dân làng bắt về, lại bị nhốt vào chuồng heo.

 

Bóng tối ngày qua ngày bao trùm lấy tôi , họ ngang nhiên luồn tóc của mình vào da thịt tôi .

 

Ban đầu, tôi sẽ gào thét điên cuồng, khóc lóc t.h.ả.m thiết, nỗi đau tàn phá khắp cơ thể, như muốn xé nát tôi .

 

Về sau , cảm xúc mang tên đau khổ dường như bị tách rời khỏi tôi , biểu cảm và hơi thở của tôi dần trở nên tê liệt.

 

Làn da bị kim chỉ xuyên qua không ngừng lão hóa, thối rữa. Dần dần, khắp người tôi chi chít tóc và vết kim châm, da thịt từng tấc một lở loét. Trông như một con quái vật đáng sợ.

 

Tôi mơ màng nằm trên nền đất bùn, nhìn cánh cửa gỗ, luôn cảm thấy mình nên đợi điều gì đó, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra .

 

Tôi chỉ có thể ngây dại nhìn cánh cửa gỗ, cứ thế nhìn mãi.

 

Mỗi khi có người đẩy cửa vào , trái tim tê liệt lại đập một nhịp.

 

Nhưng người đẩy cửa luôn là những người sẽ dùng kim châm tôi .

 

Trái tim đang đập ngay lập tức trở lại sự c.h.ế.t chóc.

 

Tôi bắt đầu bực bội, tại sao người đẩy cửa luôn là họ.

 

Cơn giận không thể kìm nén khiến tôi muốn gi3t c.h.ế.t họ.

 

Những sợi tóc họ cắm vào cơ thể tôi ngày càng dài, hoàn toàn hòa làm một với tôi , tôi có thể điều khiển chúng rất tốt .

 

Tôi thử điều khiển chúng quấn lấy cổ người đến, nhưng khi tôi định dùng sức vặn đầu người đó ra , có một người tí hon trong đầu tôi gào thét, "Không được ."

 

"Cô không thể làm như vậy , cô phải là một đứa trẻ ngoan và tốt bụng."

 

Tôi không hiểu ý cô ấy , nhưng tôi theo bản năng thu lại những sợi tóc muốn gi3t c.h.ế.t họ.

 

Cho đến ngày này , người đẩy cửa là một gương mặt xa lạ mà tôi chưa từng thấy.

 

12

Người đến là một hòa thượng già, ánh mắt ông ấy nhìn tôi , khác với những người khác.

 

Sau khi nói một tràng những lời tôi không hiểu, ông ấy nhẹ nhàng chạm ngón tay lên trán tôi .

 

Cảm giác lạnh lẽo từ trán truyền đến tứ chi, bộ não mờ mịt lập tức trở nên minh mẫn trong chốc lát.

 

Những ký ức bị phong ấn ồ ạt ùa về.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Thì ra ông ấy là do cô ngốc tìm đến.

 

Tôi hỏi hòa thượng già, cô ngốc đi đâu rồi .

 

Hòa thượng già nói , cô ngốc đã trút hơi thở cuối cùng để tìm đến ông ấy , rồi qua đời.

 

Tôi bật khóc nức nở.

 

Kẻ lừa đảo, rõ ràng đã nói sẽ đến cứu tôi .

 

Hòa thượng già ra tay, muốn giúp tôi thoát khỏi bể khổ, nhưng tôi chỉ cầu một điều ước.

 

Tôi cầu xin ông ấy lấy đi sự lương thiện mà tôi đã được rèn giũa, lấy đi đứa trẻ ngoan ngoãn mà họ đã tạo ra trong đầu tôi .

 

Hòa thượng già im lặng, ông ấy sợ tôi sẽ biến thành một con quái vật vô nhân tính.

 

Nhưng ông ấy vẫn làm theo.

 

Tôi hoàn toàn biến thành một con quái vật tóc.

 

Ngoài cửa gỗ, dân làng đang nâng ly chúc mừng sự trường sinh được xây dựng trên nỗi đau của tôi , hoàn toàn không biết cái c.h.ế.t đang lặng lẽ đến gần.

 

13

Hòa thượng già cởi cùm chân tôi , từ trong lòng lấy ra một cái hũ đựng mỡ heo, tôi biết đó là hũ tro cốt của cô ngốc.

 

Tôi cẩn thận đặt nó nằm ngang trên nền đất bùn, loạng choạng bước ra khỏi cái lồng giam giữ tôi , hít một hơi thật sâu.

 

Tôi vụng về đi đến cửa nhà, tôi ngửi thấy mùi hôi thối trên người mẹ tôi .

 

Lòng hận thù bùng phát, tóc trên người tôi bắt đầu mọc dài ra từ mỗi lỗ chân lông, chúng chen chúc nhau tràn vào qua khe cửa.

 

Chúng giống như đôi mắt của tôi , tôi thấy mẹ tôi đang nằm trên chiếc giường gọn gàng ngủ say.

 

Tóc dưới sự điều khiển của tôi xào xạc bò lên giường.

 

Thật hạnh phúc, ngủ ngon đến vậy .

 

Tóc quấn quanh người mẹ tôi , chỉ chừa lại một cái đầu, rồi , siết chặt lại .

 

Mẹ tôi giật mình tỉnh giấc từ trong giấc ngủ, bà hét lên một tiếng, hoảng sợ nhìn những sợi tóc quấn chặt lấy bà, bà cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích.

 

Tôi nhe miệng cười ngọt ngào với bà, khẽ gọi, "Mẹ."

 

Bà kinh hoàng nhìn tôi , như thể đang nhìn một con quái vật.

 

Tôi giữ chặt cổ tay và cổ chân bà, những sợi tóc cứa từng nhát từng nhát vào người mẹ tôi , mỗi nhát đều có thể kéo theo một miếng thịt rơi xuống, mùi sắt gỉ nồng nặc tràn ngập căn phòng.

 

Trán mẹ tôi lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt từ má xuống cằm. Máu tươi chảy dọc theo giường tạo thành một con đường m.á.u nhỏ.

 

Một giờ sau , mẹ tôi hoàn toàn không còn hơi thở, chỉ còn lại một cái khung treo đầu.

 

Tôi hôn lên mặt bà rồi quay người mở cửa.

 

Dân làng nghe thấy tiếng hét đã chặn ở cửa nhà mẹ tôi , vừa mở cửa, họ ùa vào .

 

Họ cầm những thứ gọi là vũ khí, chĩa thẳng vào tôi , nhưng đôi chân họ run rẩy như sàng.

 

Họ run rẩy nhìn tôi , như thể tôi là oan hồn đến đòi mạng.

 

Những người này , không một ai vô tội.

 

Tôi nghiêng đầu cười với họ.

 

Họ càng sợ hãi hơn.

 

Thì ra những kẻ ăn bánh bao m.á.u người này cũng biết sợ hãi.

 

Tóc động đậy.

 

Tiếng la hét, tiếng m.á.u b.ắ.n tung tóe, tiếng thịt xương lìa ra vui vẻ vang vọng trong căn nhà.

 

Có người điên cuồng đập cửa muốn chạy trốn, giống như tôi đã từng vô số lần muốn đẩy cánh cửa gỗ để thoát khỏi vực sâu.

 

Nhưng dù thế nào cũng vô ích.

 

Cho đến khi mảnh thịt cuối cùng rơi xuống từ không trung, căn nhà trở lại sự c.h.ế.t chóc như trước , tôi mới đẩy cửa lớn bước ra ngoài.

 

Tôi trở lại chuồng heo, ôm hũ tro cốt của cô ngốc đến bên bãi cỏ nơi chúng tôi suýt chút nữa đã trốn thoát được .

 

Tôi cùng cô ngốc bước qua ranh giới đó.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi điều khiển những sợi tóc đen nhánh hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén, xuyên qua n.g.ự.c tôi .

 

Máu đặc sệt b.ắ.n lên mặt, tôi ngã thẳng xuống.

 

Tôi dường như nhìn thấy cô ngốc, cô ấy mỉm cười nói tên mình với tôi .

 

Nhưng tôi không thể nghe rõ.

 

Tôi vươn tay, muốn chạm tới cô ngốc.

 

Chỉ nghe thấy, "Tiêm TiêmA, mau ăn, bánh mè."

 

-Hết-

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)