Chương 1 - Thần Đèn Của Aladdin

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hồi học cấp ba, trong lớp tôi có một cậu ấm – nhà giàu nứt đố đổ vách.

Hở chút là mời cả lớp ăn uống.

Ba ngày một bữa KFC, năm ngày một lần McDonald’s.

Hào phóng nhất là năm ấy, cậu ta thua cược, tiện tay dúi cho tôi – đứa đang đứng ven đường – một trăm ngàn tệ.

Nhờ số tiền ấy, tôi chống chọi qua hết những năm tháng trung học, rồi thi đậu đại học.

Mãi về sau tôi mới biết, cái gọi là hào phóng chỉ là vỏ bọc, thua cược cũng là cái cớ bịa ra.

Tất cả chỉ là những tâm tư ngô nghê, vụng về và khó nói của một cậu thiếu niên đang tuổi lớn.

Bốn năm sau, nhà cậu ấy phá sản, lưu lạc đầu đường xó chợ.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, chìa tay ra:

“Ê, đi với tôi không?”

1.

Tôi có một quyển sổ tay giấu kỹ nơi sâu nhất trong ngăn bàn.

Trong đó ghi đầy những ước mơ to nhỏ của tôi.

Ước mơ sớm nhất là:

“Tôi không muốn bị đánh bằng gậy nữa.”

Thế là năm tôi mười tuổi, mẹ quyết liệt ly hôn,

dắt tôi rời khỏi người cha bạo lực và cái làng nhỏ nơi con gái mười lăm tuổi đã phải lấy chồng đổi sính lễ.

Mẹ đã giúp tôi thực hiện điều ước ấy.

Ước thứ hai:

“Tôi muốn đi học.”

Từ đó mẹ ngày làm ba việc, ban ngày rửa chén, ban đêm bày sạp hàng.

Cầu xin khắp nơi để làm xong hồ sơ nhập học cho tôi, rồi đưa tôi đến trường.

Trong mắt đứa bé như tôi khi ấy, mẹ là người có thể làm được mọi thứ.

“Tôi muốn một chiếc khăn quàng không bị xù lông.”

“Cặp kẹp tóc hình con vịt hai tệ.”

“Đôi găng tay không làm tay bị cóng.”

Tôi dùng nét chữ non nớt tiếp tục viết nên những ước mơ bé nhỏ.

Cho đến điều thứ hai mươi tám:

“Muốn cùng mẹ ăn một chiếc bánh sinh nhật thật ngon.”

Lần này, người mẹ luôn toàn năng của tôi lại không thể thực hiện được điều đó.

Trên đường đi mua bánh, mẹ đột quỵ vì xuất huyết não, phải đưa vào phòng cấp cứu.

Tôi vay mượn khắp nơi, cầu trời khấn phật, khóc đến trời long đất lở… nhưng vẫn vô ích.

Năm tôi mười lăm tuổi, tôi mất đi người thân cuối cùng của mình.

2.

Quyển sổ ấy, tôi đã niêm phong suốt một năm.

Đến khi mở lại, tôi đã là học sinh lớp 11.

Những điều ước trong sổ dần trở nên vụn vặt mà dày đặc hơn:

“Viết xong hết đống đề trước mười giờ tối.”

“Kỳ thi thử sắp tới lọt vào top 5 của khối.”

“Buổi tối có thể kiếm thêm một việc làm thêm nữa để đóng học phí kỳ sau.”

Từ khi chỉ còn lại một mình, tôi bắt đầu tự mình thực hiện những điều ước.

Nhưng đôi khi, giữa những trang sổ vẫn lạc ra vài dòng thở than nhỏ nhẹ:

“Bạn cùng bàn lại ăn KFC nữa rồi… Mùi thơm ghê, không biết vị ra sao, có ngon không?”

“Bạn rủ tôi đi xem phim buổi tối, nghe bảo là thể loại tôi thích, nhưng vé mắc quá.”

“Muốn nuôi một con mèo nhỏ… mà thôi, tôi không nuôi nổi đâu.”

Cuộc sống túng quẫn khiến cả chuyện ăn uống cũng phải tính từng đồng,

mấy điều ước ấy, đối với tôi mà nói… xa xỉ đến đau lòng.

Mãi đến khi một cậu thiếu gia từ lớp bên chuyển đến – tên là Tạ Tuần.

Ngay lần đầu tiên xuất hiện đã mời cả lớp ăn KFC.

Một tuần sau lại phóng tay bao nguyên cả rạp chiếu phim cho lớp xem.

Trong lớp người ta hùa theo tung hô, gọi cậu ta là “đại ca giàu nhất trường.”

Nhưng sau lưng lại cười cợt, nói cậu ta ngốc nghếch, vung tiền để ra vẻ hào phóng.

Còn những lời thở than bé nhỏ bị người đời bỏ qua… thì cứ thế được lặng lẽ đáp lại.

Tôi âm thầm đặt cho Tạ Tuần một cái tên: “Thần đèn” – Thần đèn Tạ.

Còn tôi, chính là Aladdin nghèo khổ, lấm lem trong câu chuyện ấy.

Chỉ là… thần đèn của tôi, hào phóng đến kỳ lạ, rộng rãi đến mức khiến người khác không thể từ chối.

Quán pizza cao cấp mà tôi từng đi ngang qua mấy lần nhưng chưa từng dám bước vào, thì với cậu ấy, cứ vài hôm lại mời cả lớp một bữa linh đình.

Thần đèn của tôi dường như không có giới hạn ba điều ước nào cả.

Những điều tôi viết trong cuốn sổ tay — dù nhỏ nhặt hay ngớ ngẩn đến đâu — đều được cậu ấy âm thầm, tỉ mỉ thực hiện hết.

Mùa hè cậu ấy đãi cả lớp kem mát lạnh, mùa đông thì tặng từng bạn một ly trà sữa nóng hổi.

Nhờ cậu ấy, tôi biết được mùi vị thật sự của những chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh thường thấy trên tờ rơi quảng cáo.

Cũng nhờ cậu ấy, tôi có thể hòa vào cuộc trò chuyện về những bộ phim nổi đình nổi đám cùng các bạn mà không thấy lạc lõng.

Thậm chí, ngay cả cái lạnh mùa đông khiến tôi sợ hãi nhất, cậu ấy cũng thay tôi xua đi — ai cũng được phát một chiếc áo khoác lông vũ.

Đó là mùa đông tử tế nhất trong đời tôi.

Lần đầu tiên, tai tôi không bị nứt nẻ vì gió rét, ngón tay cũng không còn tê cóng, lở loét.

Cuối năm lớp 11, tôi đã viết xong đơn xin nghỉ học.

Ba vạn tệ vay để chữa bệnh cho mẹ ngày ngày bị đòi đến cửa, khiến tôi mệt mỏi kiệt sức.

Tôi đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị xuôi về phía Nam để vào xưởng làm công nhân.

Ngày trước khi rời đi, tôi tình cờ gặp lại Tạ Tuần.

Cậu ấy vừa thua cược — quy định là phải tặng 100.000 tệ cho cô gái đầu tiên đi ngang qua.

Và tôi, chính là người con gái đó.

Không để tôi kịp từ chối, cậu ấy đã nhét tiền vào tay tôi, nói:

“Này, đừng để tôi thất hứa. Chút tiền này thôi, còn không đủ để tôi mua một bộ quần áo nữa là.”{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}

Tàn dư rơi ra từ kẽ tay của kẻ giàu, đôi khi cũng đủ để một người nghèo nỗ lực cả đời.

Nhờ số tiền đó, tôi trả hết nợ, tiếp tục học hết cấp ba, thậm chí thi đỗ đại học.

Trong hệ giá trị đơn sơ và mộc mạc của tôi,

Thần đèn của Aladdin là vạn năng.

Tạ Tuần cũng vậy.

3.

Thế nên khi nghe tin Tạ Tuần bị gia đình đuổi khỏi nhà, phải sống lang thang đầu đường xó chợ,

tôi thực sự chết lặng hồi lâu.

Lúc này tôi đã tốt nghiệp đại học, mở được một quán ăn nhỏ bằng tiền tích góp từ công việc.

Nhóm lớp rộn ràng tin tức:

“Nghe nói nhà nó phá sản rồi, bố nó ôm hết tiền chạy theo tiểu tam, bỏ lại mỗi nó.”

“Đang du học nước ngoài thì bị gọi về, hình như ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được.”

“Tsk tsk, hồi cấp ba giàu cỡ nào chứ, giờ ngay cả chỗ ngủ cũng không có, đúng là phong thủy luân hồi mà.”

Tôi tìm thấy Tạ Tuần trong một công viên, cậu ngồi trên ghế dài, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa.

Người trước mắt tôi lúc này, đã không còn giống với ký ức năm xưa.

Đôi mắt từng kiêu ngạo sắc sảo giờ đây cụp xuống, ánh nhìn trầm lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Tôi khựng lại, bước chân chậm dần, do dự không biết có nên bước tới.

Nhưng cậu đã nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Bốn năm không gặp, chúng tôi đối mặt nhau dưới ánh hoàng hôn trong một công viên vắng vẻ, yên tĩnh.

Tôi không chắc Tạ Tuần có còn nhận ra tôi hay không.

Chắc là không rồi — dù gì hồi cấp ba chúng tôi cũng ít khi nói chuyện.

Không phải bạn bè, thậm chí còn chẳng thân thiết như bạn cùng lớp.

Cuộc sống của Tạ Tuần rực rỡ đến vậy, chắc gì đã để tâm tới một người bình thường, mờ nhạt như tôi.

Quả nhiên, cậu nhìn tôi, gương mặt không chút biểu cảm:

“Có chuyện gì sao?”

Tôi chỉ vào tờ rơi trong tay cậu:

“Xin lỗi, đó là tờ rơi tuyển dụng của quán tôi.”

“Tôi thấy anh đang nhìn nó… Anh có định đến ứng tuyển không?”

4.

Mãi đến khi đưa được Tạ Tuần về tới quán, tôi vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

Cậu ấy đứng cách tôi không xa, ánh mắt lướt qua một lượt cửa tiệm, giọng nhàn nhạt hỏi:

“Tôi ở đâu?”

Trước đó, khi tôi nói câu mời cậu ấy đi theo mình, ánh mắt Tạ Tuần nhìn tôi rất lạ.

Tôi đưa ra điều kiện:

“Một tháng bốn nghìn tệ, đóng bảo hiểm đầy đủ, mỗi ngày làm tám tiếng, nghỉ hai ngày một tuần.”

Mãi đến khi tôi nói thêm “bao ăn bao ở”, vẻ mặt cậu mới thay đổi đôi chút, rồi gật đầu đồng ý.

Số tiền từng chẳng đủ cho cậu ăn một bữa giờ lại có thể mua được một tháng cuộc sống.

Có lẽ đúng như lời trong nhóm lớp: Tạ Tuần giờ chẳng còn nơi nào để đi.

Cửa tiệm này tôi sang lại từ một người bạn, chuyên bán gà rán và xiên que.

Vị trí đẹp, buôn bán cũng khấm khá.

Tầng một để bán hàng, tầng hai là nơi ở – tôi dùng một phòng, còn lại là phòng chứa đồ.

Tôi đang dọn dẹp đống đồ lặt vặt, nghĩ thầm lát nữa phải đi mua thêm cái giường.

Còn phải sắm cả chăn ga gối nệm, bàn chải đánh răng, khăn mặt…

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)