Chương 3 - THẦM YÊU CHÀNG LÍNH CỨU HỎA
Nhìn những tờ tiền xanh đỏ rực rỡ, tôi không kìm được mà thốt lên cảm thán.
"Năm nghìn hai, năm nghìn ba..."
Tổng cộng có sáu nghìn tệ!
"Trời ơi, vào thời mà một gói bim bim chỉ có năm xu, tôi lại tiết kiệm được nhiều thế này. Nhất định là đã chịu nhiều khổ cực lắm!"
"Cuối cùng, hồi ức tuổi thơ cũng phản đòn rồi."
Vừa dứt lời, Thẩm Duyên Trì nhặt lên vài tờ tiền có số seri liên tiếp.
"Vào cái thời bim bim chỉ có năm xu một gói, chắc chắn không thể có tờ tiền Nhân dân tệ phiên bản mới đâu nhỉ?"
Tôi vừa định phản bác, thì bà nội đã rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Hương Mai à, chiều nay tôi không đánh bài với bà được rồi. Tiền riêng của con trai tôi bị cháu gái với cháu rể tôi hốt trọn cả rồi!"
"Bà ơi, bà có đánh bài hay không thì liên quan gì đến tiền riêng của bố con?"
Tôi giả vờ lờ đi từ "cháu rể" mà bà nội vô tình nói ra, tò mò hỏi lại.
Bà nội bịt miệng ho nhẹ một cái, sau đó thản nhiên đáp:
"Tôi với mẹ cháu mỗi lần đánh bài đều lén lấy tiền trong này, dù sao thì bố cháu cũng không biết trong đó có bao nhiêu."
"Vậy còn tuổi thơ của con?"
"Chỉ có ba mươi hai tệ chín hào sáu xu thôi."
Thẩm Duyên Trì liếc nhìn xấp tiền trăm tệ cạnh vài đồng xu lẻ, lồng ngực khẽ phập phồng như đang cố nhịn cười.
"Cười cái gì mà cười! Mỗi ngày được cho mười tệ tiêu vặt mà vẫn tiết kiệm được ngần này, hồi nhỏ tôi chắc chắn đã tự chăm sóc bản thân rất tốt!"
Thẩm Duyên Trì: …
Lúc chuẩn bị rời đi, bà nội đi vào nhà vệ sinh.
Chỉ còn tôi và Thẩm Duyên Trì đứng bên ngoài chờ.
Hai người mặt đối mặt, có chút ngượng ngùng, tôi chủ động tìm đề tài nói chuyện.
"Đội trưởng Thẩm bận rộn như vậy, tan làm rồi vẫn dành thời gian tuyên truyền an toàn phòng cháy chữa cháy cho gia đình và bạn bè à?"
"Những bài viết anh gửi, tôi đọc rất kỹ đấy nhé!"
Thẩm Duyên Trì ngẩn ra, biểu cảm có chút phức tạp.
"Cô nghĩ đó là tin nhắn hàng loạt sao?"
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm những tán cây bên đường xào xạc rung động.
Ánh mặt trời len qua kẽ lá, chiếu vào mắt anh, vỡ ra thành muôn ngàn tia sáng lấp lánh.
"Chứ còn gì nữa? Ngày nào cũng gửi đúng tám giờ tối, còn đúng giờ hơn cả tin nhắn thông báo lương của tôi."
Thẩm Duyên Trì há miệng định nói gì đó, nhưng sau vài giây chần chừ, anh lại thôi.
Cả hai chìm vào im lặng, bỗng nhiên tôi phát hiện cổ tay phải của anh có một vết sẹo đỏ sậm.
"Ơ? Đội trưởng Thẩm, anh bị sẹo ở đây à? Do bị thương khi làm nhiệm vụ sao?"
Thẩm Duyên Trì thoáng khựng lại, bàn tay trái vô thức đặt lên vết sẹo.
"Đây là huy chương của anh hùng."
Một câu nói nghe cực kỳ "trẻ trâu", nhưng khi được anh nói ra lại vô cùng nghiêm túc.
Trong đầu tôi dường như có một sợi dây bị rung động.
Tôi vừa định hỏi tiếp, thì bà nội đột nhiên chắp tay sau lưng, chầm chậm bước ra từ bồn hoa.
Bà đi đến trước mặt Thẩm Duyên Trì, đưa tờ giấy trong tay cho anh.
"Bà ơi, cái gì đây ạ?"
"Tuần sau đội cứu hỏa có tổ chức buổi giao lưu, bà đã đăng ký cho cháu rồi, họ bảo đơn đăng ký phải nộp cho đội trưởng."
Trong đội cứu hỏa có rất nhiều thanh niên độc thân đến tuổi kết hôn, vì vậy cứ cách một thời gian lại tổ chức buổi gặp mặt, nghe nói đã se duyên cho không ít cặp đôi.
"Bà ơi, sao bà chưa hỏi ý con mà đã tự ý đăng ký vậy!"
Tôi giật lấy tờ đơn từ tay Thẩm Duyên Trì.
Các thông tin khác thì không sao, nhưng ở phần "Sở trường" lại ghi là "Rất biết cách quan tâm người khác" là sao?
Vừa rồi, Thẩm Duyên Trì còn nhìn chằm chằm vào chỗ đó rất lâu.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng như sắp bốc cháy.
"Bà có nói sai đâu, mỗi lần em họ con bị ốm, con đều bảo nó uống nhiều nước nóng, thế chẳng phải rất biết cách quan tâm người khác sao?"
Thấy tôi quay lại nhìn, Thẩm Duyên Trì mím môi, cố gắng kìm nén nụ cười đang trỗi dậy.
"Cười cái gì?!"
"Cười cô thật biết quan tâm người khác."