Chương 2 - Thái Tử Và Ta

7.

Lần này có vẻ như Lý Thừa Diễm thật sự nổi giận rồi.

Trên đường hồi cung, ta đi bên cạnh xe ngựa, rèm xe được buông kín mít không hề được vén lên lần nào nữa.

Buổi tối, sau khi tắm gội xong, ta tự giác đi đến tẩm điện, vừa đến cửa đã bị thị vệ của hắn ngăn lại.

"Cô nương xin hãy quay về."

Trên cửa sổ, bóng của Lý Thừa Diễm lay động theo ánh nến leo lắt.

Đây là lần đầu tiên ta trực tiếp cảm nhận được Lý Thừa Diễm lạnh lùng đến vậy.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, có lẽ ta thật sự có thể rời khỏi hoàng cung rồi.

Sáng sớm hôm sau, ta đang quét dọn trong điện, từ xa đã nhìn thấy Lý Thừa Diễm mặc triều phục trở về sau khi triều tan.

Triều phục Thái tử màu tím, có thêu hình rồng vàng uy nghiêm trên ngực áo khiến hắn càng thêm cao quý nghiêm nghị.

Ta cúi đầu hành lễ, lúc lướt qua hắn, ngoài mùi hương thoang thoảng còn vương lại trong không khí thì hắn không để lại bất cứ thứ gì.

Hôm qua, Lý Thừa Chiêu mang một lúc sáu mỹ nhân đến Đông cung, người nào người nấy đều thướt tha yêu kiều, ấy thế mà Lý Thừa Diễm lại thu nhận toàn bộ.

Lúc đó ta đã nghĩ, nhiều mỹ nhân thế này không mê hoặc ch*t Lý Thừa Diễm mới lạ.

Bây giờ xem ra, quả nhiên là vậy.

Giữa trưa, sáu mỹ nhân vây quanh bàn ăn hầu hạ Lý Thừa Diễm dùng bữa.

Còn ta và các tỷ tỷ khác bị giáng chức thành nha hoàn bưng thức ăn.

Từ khi thái độ của hắn dành cho ta tụt dốc không phanh, khẩu phần ăn của ta cũng theo đó mà xuống cấp.

Ngu Nhĩ Nhĩ ta lại là người không thịt không vui.

Thấy hắn đang mặn nồng với mỹ nhân không hề để ý tới ta, ta liền thó một miếng thịt gà trong đĩa.

Ta nín thở một lúc lâu, thấy hắn ta không phát hiện ra mới quay người lại, giả vờ ngáp rồi nhét miếng thịt gà vào miệng.

"Để xuống cho cô."

Hắn "rầm" một tiếng đặt đũa xuống bàn.

Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, vội vàng đứng nghiêm chỉnh.

Ta định giả ch*t.

Nhưng ta không ngờ hắn lại nhỏ nhen đến thế, hắn trực tiếp bước tới, bẻ từng ngón tay của ta ra sau đó lấy lại miếng thịt gà.

Hắn nói: "Cô với ngươi rất thân sao? Ngươi dựa vào cái gì mà ăn đồ của cô, ngươi thân với ai thì tự đi mà tìm người đó."

Lời của Lý Thừa Diễm vừa dứt, tiểu thái giám đã thông báo Thường Doanh đến.

Ta quay đầu lại thì nhìn thấy Thường Doanh đang đứng ở cửa.

Sắc mặt của Lý Thừa Diễm lập tức thay đổi.

Ta nhìn mỹ nhân rồi lại nhìn sang Thường Doanh.

Hừ, lần này hắn gặp đại nạn rồi.

8.

Lần này Thường Doanh vào cung rõ ràng là để tuyên bố chủ quyền.

Tuy rằng không hợp quy củ nhưng nàng ta vẫn ở lại Đông cung, hơn nữa còn cố ý chọn sáu mỹ nhân kia để hầu hạ mình.

Ta có chút lo lắng Lý Thừa Diễm sẽ không vui, dù sao đó cũng là "người mới", cảm giác mới mẻ chắc chắn vẫn còn.

Thường Doanh không nói được, chỉ có thể dùng ngôn ngữ tay, điều khiến ta bất ngờ nhất chính là Lý Thừa Diễm lại hiểu được.

[Vì tình yêu mà học ngôn ngữ của nàng, hắn ta thật sự rất yêu Thường Doanh.] Ta nghĩ.

Nhưng điều khiến ta càng bất ngờ hơn là, cuối cùng Lý Thừa Diễm lại từ chối nàng: "Đây là mỹ nhân do đệ đệ ta mang vào cung, ngoại trừ sáu người họ, muội muốn ai cũng được."

Thường Doanh cắn cắn môi dưới, sau đó lại chỉ tay về phía ta.

Lý Thừa Diễm cũng thuận thế nhìn sang.

Đây là lần đầu tiên sau hai ngày hắn nhìn thẳng vào mắt ta.

Nếu ánh mắt có "hình dạng", có lẽ bây giờ ta đã bị thiên đao vạn quả thành cát bụi rồi.

Hắn nói: "Nếu như ngươi không muốn..."

Ta vội vàng nắm lấy tay Thường Doanh: "Nô tỳ nguyện ý."

Thực ra trong lòng ta cũng không chắc chắn lắm, ta lo lắng Thường Doanh sẽ hành hạ ta, nhưng suy đi tính lại, ta thà bị hành hạ còn hơn là phải nhịn đói.

Sau khi đến nơi ở của Thường Doanh, vừa vào cửa, nàng ta đã cho ta một ít tiền.

Ta lập tức hiểu ra đây là tiền đuổi người, nàng ta quả nhiên không phải ngẫu nhiên mà gọi ta tới.

Thế này thì tốt quá, ngay cả tiền đi đường để rời khỏi hoàng cung ta cũng có rồi.

Ta không chút do dự nhận lấy tiền, sau đó hứa hẹn:

"Xin Thường tiểu thư yên tâm, đợi sau khi người và Thái tử thành thân, nô tỳ nhất định sẽ cao chạy xa bay, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến người."

Nàng ta sững người, sau đó bất giác cười, nụ cười ấy tuy xinh đẹp nhưng lại có vài phần khó hiểu.

Ta quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt âm u của Lý Thừa Diễm, không biết hắn đã đứng ở cửa từ lúc nào, sắc mặt hắn lúc này tái mét như thể sắp phát điên.

Thường Doanh ra hiệu một hồi lâu, sau đó tiểu nha hoàn bên cạnh mới nói:

"Đây là tiểu thư nhà ta đưa tiền lương cho ngươi đó."

Ta: "..."

Lý Thừa Diễm nói: "Ngươi mau trả tiền lại cho nàng ấy, đi theo cô."

Lý Thừa Diễm giỏi lắm, hắn ta thanh cao lắm, hắn muốn diễn cho Thường Doanh xem một vở "trọng nghĩa khinh tài" nhưng lại không cho phép ta nhận tiền của nàng.

Đương nhiên là ta không đồng ý.

Hắn ta keo kiệt đến nỗi bình thường không những không trả lương cho ta, mà còn giữ cả lương tháng, mượn cớ giúp ta cất giữ sau đó lấy vài món đồ trang sức có giá trị tương đương để bù lại cho ta.

Nhưng những món trang sức kia đều là cống phẩm, bất kỳ món nào mang ra ngoài cung đều là tội ch*t, vì vậy mấy năm nay làm việc trong cung, ta không những không có tiền mà còn nợ nần chồng chất vì chuyện bỏ trốn năm xưa.

Hắn nói: "Sau này cô sẽ không để ngươi bị đói nữa, được chưa?"

Ta nói: "Không phải chuyện đói hay không đói, mà vấn đề là nếu nô tỳ đi rồi sẽ không có ai hầu hạ Thường tiểu thư."

Thường Doanh lúc này lại đưa ra ý kiến, một là Thái tử đưa sáu mỹ nhân cho nàng, hai là để ta ở lại đây.

Cuối cùng Lý Thừa Diễm vẫn không thỏa hiệp, hắn tức giận hất tay áo rời đi.

9.

Chuyện xung đột ở tiểu điện nhanh chóng truyền khắp hoàng cung, khiến ai nấy đều biết chuyện Lý Thừa Diễm vì sáu mỹ nhân mà tranh cãi với vị Thái tử phi tương lai Thường Doanh.

Sáu người kia cũng thật ngu ngốc, bọn họ tưởng Lý Thừa Diễm vì bảo vệ mình mà đắc tội với Thái tử phi tương lai liền ngày ngày lượn lờ xung quanh tiểu điện của nàng.

Thậm chí còn chặn đường muốn cướp cả đồ ăn của nàng.

Người đứng đầu nhóm mỹ nhân lên tiếng: "Để ta xem xem Thường tiểu thư thường ngày hay ăn những món gì."

Ta lùi về sau một bước: "Đồ ăn của Thường tiểu thư không tiện cho các vị quý nhân xem cho lắm."

Bọn họ không thèm quan tâm ta nói gì, hai người trong số họ giữ chặt lấy ta, người còn lại trực tiếp mở hộp cơm ra.

Sau khi nhìn thấy những món ăn không khác gì so với phần ăn của Lý Thừa Diễm liền cười nhạo:

"Ồ, Thường tiểu thư đúng là khách quý, không hề coi mình là người ngoài mà."

Nếu không phải hôm nay có món chân giò hầm thì nhất định ta sẽ giả vờ ngã để hất toàn bộ canh lên người bọn họ rồi.

Ta né tránh họ, cố gắng sải bước vào trong điện.

Nào ngờ một người trong số đó lại đưa chân ra ngáng đường ta.

Ngay lúc ta bị ngã, ta đã bảo vệ hộp cơm rất kĩ nhưng vẫn bị nước canh nóng bắn vào tay.

Nhìn thấy ta bị bỏng đến nỗi cả bàn tay đều nóng đỏ, sáu nữ nhân ngu ngốc này liền bỏ chạy.

Thường Doanh sau khi biết chuyện đã không trách mắng ta, nàng ta còn tận tình bôi thuốc cho ta.

Ta nói: "Để nô tỳ cho người chuẩn bị phần ăn khác."

Nhưng nàng ta đã ngăn ta lại, sau đó ăn hết toàn bộ số thức ăn bị đổ trong hộp cơm.

Đúng là Thái tử phi tương lai, khí độ của nàng thật sự không phải người thường có thể so sánh.

Nhưng điều khiến ta không ngờ tới chính là vừa mới ăn xong không bao lâu, nàng ta bỗng dưng phát sốt, môi tím tái, ta vội vàng chạy đi tìm thái y.

Chờ đến khi ta quay lại thì nhìn thấy Chu đại ca mấy ngày nay không gặp đang ngồi bên giường, nắm lấy tay Thường Doanh.

!!!

Ta sửng sốt đến nỗi muốn che mắt thái y lại.

Chỉ trong chớp mắt, Chu Toại Hành đã ngoan ngoãn đứng sang một bên, cảnh tượng vừa nãy như chưa từng xuất hiện.

Ý thức của Thường Doanh hơi mơ hồ, sau khi bắt mạch xong, thái y kết luận nàng ta bị trúng độc.

Sau một hồi điều tra thì phát hiện độc nằm trong bữa tối của nàng.

Chuyện Thường Doanh bị hạ độc nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung.

Chuyện xảy ra ở Đông cung, đương nhiên Lý Thừa Diễm không thể thoát khỏi có trách nhiệm.

Hắn ta tự mình điều tra chuyện này, không bao lâu sau đã tìm ra thủ phạm.

Người hạ độc chính là kẻ đã ngáng chân ta ban nãy.

Lúc ta gặp lại ả, toàn thân ả đầy vết thương, đặc biệt là vị trí giống hệt vết bỏng trên tay ta, nhìn thảm đến nỗi ta không dám nhìn.

Lý Thừa Diễm tay cầm roi, dùng phần cán roi nâng cằm ả ta lên: "Cô hỏi, ngươi trả lời.”

Mặt ả bị đánh đến sưng vù đành vội vàng gật đầu.

Lý Thừa Diễm hỏi: “Ai sai ngươi làm như vậy? Mục đích của họ là gì?”

Ả ta nói: “Là... là Lý Thừa Chiêu sai nô tỳ vào cung để hạ độc Thái tử.”

Rõ ràng, Lý Thừa Diễm rất hài lòng với câu trả lời này.

Hắn ta ném roi xuống, sau đó ra lệnh cho thị vệ:

"Đem xuống dưới, giám sát cẩn thận."

10.

Phụ tử Lý Thừa Chiêu bao năm qua vẫn luôn giả dạng hiền lành trước mặt mọi người, thực tế họ vẫn luôn âm thầm thực hiện âm mưu tạo phản.

Chỉ là dân chúng đều nói phụ tử bọn họ là đại thiện nhân khiến hoàng thượng muốn ra tay cũng không có cớ.

Nhưng lần này, lợi dụng thời cơ Thường Doanh bị hạ độc, giống như bàn tay vén lên tấm màn che phủ đã tạo cho Hoàng thượng cơ hội xé rách bộ mặt giả tạo của phụ tử Vinh thân vương.

Nếu nói đây là trùng hợp, ta thật sự không tin.

Bỗng nhiên ta cảm thấy đầu hơi đau như thể não bộ bị quá tải vậy.

Lần này quay trở về phòng chỉ là vì muốn lấy một ít quần áo để thay, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này, ta sợ Lý Thừa Diễm gi*t người diệt khẩu, ta đành lén lút đi đường khác.

Vừa mới đi được hai bước, một đôi giày gấm đã chắn đường ta.

Ta cam chịu số phận ngẩng đầu lên.

Lý Thừa Diễm bình thản nhìn ta, hỏi: "Biết đường trở về rồi sao?"

Ta nịnh nọt: "Nô tỳ lúc nào cũng nhớ thương Điện hạ."

Hắn ta hỏi: "Nhớ thương như thế nào? Nhớ thương ở chỗ nào?"

Thấy ta không nói gì, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó bế ta lên, đi thẳng vào tẩm điện.

Ta bám lấy khung cửa, cự tuyệt bước vào bên trong: "Điện hạ! Ban ngày ban mặt mà làm chuyện đó là không nên, nếu bị Hoàng thượng biết sẽ bị xử trảm đấy."

Hắn cúi người hôn lên môi ta: "Cô sẽ dạy dỗ nàng một chút."

Lúc ta đi đã nói với Thường Doanh là sẽ quay lại ngay, ai ngờ bị Lý Thừa Diễm làm loạn đến gần tối mới xong việc.

Lý Thừa Diễm thỏa mãn nằm sang một bên.

Ta tức quá, lúc xuống giường liền giẫm lên chân hắn một cái.

Hắn ta đau đớn ngồi bật dậy: "Ngu Nhĩ Nhĩ?"

Ta vui sướng nhưng vẫn cố giả vờ tỏ ra ngạc nhiên: "Ôi, xin lỗi Điện hạ, nô tỳ không cố ý."

Lý Thừa Diễm nghiến răng ken két.

"Nàng nổi điên cái gì vậy? Nếu giờ này mà quay trở về bên đó thì Thường Doanh sẽ cảm thấy bất tiện."

Ban đầu ta không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn là gì.

Cho đến khi ta quay trở lại tiểu điện...

Lý Thừa Diễm cũng cùng ta quay về.

Vừa mới bước vào cửa ta đã nhìn thấy Chu Toại Hành và Thường Doanh đang ôm hôn nhau, hơn nữa rõ ràng là họ vừa mới "xong chuyện".

Ta sợ đến mức tưởng chừng hồn bay phách lạc, vội vàng quay người lại che mắt Lý Thừa Diễm rồi kéo hắn ta ra ngoài.

Lưng hắn đập vào tường một cái thật mạnh nhưng vẫn theo bản năng mà ôm lấy eo ta.

Hắn ta hỏi: "Nàng có muốn đứng làm một lần không? Cũng được, đã lâu rồi chúng ta không..."

Ta bịt miệng hắn ta lại.

Không nói nữa, sừng trên đầu hắn sắp mọc dài đến nơi rồi vậy mà hắn vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện kia!

Ta nói: "Điện hạ, Thường tiểu thư không khoẻ, người nên quay về trước đi."

Nhưng hắn lại quyết tâm phải tận mắt nhìn thấy sừng trên đầu mình như thế nào.

Hắn ta nói: "Nàng ở ngoài này chờ cô, đừng để ai lại gần căn phòng này."

Sau đó hắn đuổi hết mọi người ra ngoài, một mình hắn bước vào phòng.

Ban đầu, bên trong rất yên tĩnh, ta lo lắng đi qua đi lại trước cửa, sợ hắn ta rút kiếm ra chém Chu đại ca và Thường Doanh.

May mà rất nhanh sau đó bên trong đã truyền đến tiếng nói chuyện.

Là tiếng nói chuyện của ba người đàn ông