Chương 4 - Thái Tử và Nàng Tiểu Thư Bướng Bỉnh
Chương 4
27.
Phải rồi, đừng ngạc nhiên. Ở với Thái hậu lâu ngày, ta cũng bị nhiễm vài câu nói kỳ quặc.
Thái hậu là người thẳng thắn, nhưng giao tiếp thì vô cùng… huyền bí.
Bà không thích nói chuyện trực tiếp, chỉ thích viết giấy truyền tay, bảo đó là thú vui tao nhã.
Tiểu thái giám chạy qua chạy lại giữa hai cung đến mức mỏi nhừ đôi chân, nhưng vẫn kiên cường chống nạng truyền thư giúp chúng ta, giữ gìn “tình cảm mẹ chồng nàng dâu kiểu tri kỷ”.
“Bẩm nương nương, đây là thư Thái hậu gửi cho người.”
Ta vừa nhận lấy vừa ngạc nhiên hỏi:
“Sao ngươi thấp thế?”
Thì ra là… ngồi xe lăn rồi.
Lá thư của Thái hậu, lời ít ý nhiều, đi thẳng vào trọng tâm:
“Thứ nhất, đàn ông đều thích cảm giác kích thích.
Thứ hai, nhất là vào lúc đêm khuya tĩnh mịch.
Thứ ba, ai gia nói vậy, con hiểu chứ?”
Hiểu rồi. Hiểu rõ luôn.
28.
Ta đi tìm Bùi Diễm.
Dù không thích hắn, nhưng ta lại rất thích mẹ hắn.
Nghe có vẻ kỳ cục, nhưng đúng là “ái ố cập ô” mà!
Từ khi thành thân đến nay đã hơn ba tháng, đây là lần đầu ta chủ động đến tìm hắn.
Hắn đang phê tấu chương, khoác long bào vàng sáng, ánh nến hắt lên khuôn mặt khiến hắn trông ôn nhuận, hiền hòa.
Hắn gầy đi nhiều, vẻ kiêu ngạo năm nào giờ pha chút mệt mỏi, nhưng dung mạo tuấn tú vẫn khó che giấu.
Ta bất giác nuốt nước miếng… kết quả là bị sặc.
Chính ta cũng chẳng hiểu sao mình lại như thế, bị bản thân dọa sợ luôn.
Bùi Diễm cũng hơi giật mình, nhíu mày:
“Vừa thấy trẫm đã muốn nôn đến vậy sao?!”
29.
Ta tự an ủi rằng mình và Hoàng Thái hậu tình như tỷ muội, hắn dù không phải con ruột nhưng còn thân hơn cả con ruột.
Sau đó ta mỉm cười, cho lui hết cung nhân trong điện.
Bùi Diễm nhìn ta nghi hoặc, ta thì chầm chậm tiến lại gần, ánh mắt nửa mơ hồ nửa ám muội.
Tối đó, phải nói là vô cùng… hòa hợp.
Hắn thức khuya đốt đèn phê tấu, còn ta ngồi bên mài mực kể chuyện ma.
Bùi Diễm ngẩng đầu nhìn, khóe môi khẽ cong, giọng nhạt:
“Cút cho trẫm.”
Ta chẳng sợ, tiến thêm một bước, chỉ ra điểm đặc sắc trong câu chuyện:
“Chuyện này có đoạn bất ngờ, bỏ qua là phí lắm đấy!”
Hắn hơi nhướng mày, có vẻ bị khơi dậy hứng thú:
“Đoạn bất ngờ gì trẫm chưa biết, nhưng ngươi đang giẫm lên chân trẫm rồi!”
30.
Trước khi rời cung, hai thị thiếp thông phòng của hắn để lại cho ta vài quyển bí kíp.
Một quyển tên “Ba khoảnh khắc giữ chân nam nhân”.
Thật ra ta làm vậy không chỉ vì Thái hậu, mà còn vì phụ thân.
Ông từng dặn:
“Nhà ta đời đời là võ tướng, dũng mãnh nơi sa trường, nhờ tổ tiên phù hộ mà chưa từng thất thế. Nhưng nước có lúc cạn, sông có ngày khô, hoàng quyền lại càng không thể khinh suất. Xảo Xảo, phải biết cẩn thận.”
Dịch nôm na là:
Nhà mình giờ toàn đứa ngốc, đừng dại mà đắc tội với Hoàng đế!
Đặc biệt là con!
31.
Ta lật sách, quyết tâm thực hành từng chiêu.
Chiêu thứ nhất: dùng lời ngon tiếng ngọt để lay động lòng người.
Ta liền nói:
“Cái đầu nhỏ của hắn trông cũng thật khác biệt đấy.”
Bùi Diễm nghe xong, tỏ vẻ tán thưởng, giơ thẳng một ngón giữa, cười nhàn nhạt:
“Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.”
Chiêu thứ hai: lặng lẽ ở bên, dùng sự thấu hiểu cảm hóa lòng người.
Thế là ta kéo ghế ngồi cạnh, nhìn hắn phê tấu chương.
Phải công nhận, dáng hắn làm việc rất cuốn hút — lông mi dài khẽ run, mắt phượng hẹp… rồi bỗng mở to như chuông đồng!
“Viết tấu chương mà còn sai chính tả! Không thể chấp nhận được!”
Huynh à, cái đôi mắt biến hình đó mới là không thể chấp nhận đấy!
Chiêu thứ ba: lấy lòng bằng món ăn ngon.
Hồng Anh mừng rỡ:
“Nương nương, Hoàng thượng thích ăn bánh đường!”
Bánh đường? Món cổ lỗ đó á?
Lúc ta mang lên, hắn nhìn thật lâu rồi hỏi:
“Cục than?”
Ta dịu giọng:
“Nếm thử đi, ăn rồi mới biết ngon.”
Hắn bán tín bán nghi cắn một miếng, rồi tỉnh ngộ:
“Cục than thật mà!”
32.
Ta hỏi: “Chẳng lẽ ngài từng ăn than rồi?”
Hắn đáp: “Chính vì chưa ăn nên mới biết giống.”
Ngày hôm đó ta chịu đả kích không nhỏ, ủ rũ quay về tẩm cung.
Hồng Anh thấy thế liền an ủi:
“Nương nương, nhớ năm xưa người còn ở tướng phủ nấu cơm, chẳng những làm nổ cả nhà bếp mà còn khiến A Phúc bay mất răng cửa! Giờ thế này đã tiến bộ lắm rồi!”
Cảm ơn, nhưng chẳng thấy an ủi chút nào.
“À mà A Phúc là ai?”
“Nó là con chó lão gia nuôi ạ! Sau này gặp con chó cái không chê nó răng sún, hai đứa dắt nhau bỏ trốn luôn rồi.”
33.
Nghe nói Bùi Diễm ăn xong “cục than” thì đau bụng tiêu chảy.
Ta sợ hắn hiểu lầm mình mưu phản nên định tới xin lỗi. Ai ngờ lại bắt gặp hắn đang gặp riêng Thịnh Âm Diệu!
Nàng ta vừa khóc vừa lau nước mắt, yếu ớt như gió thổi cũng bay. Bùi Diễm dịu dàng vỗ vai, giọng nói ôn nhu chưa từng dành cho ta.
Không hiểu sao, lòng ta thấy nghèn nghẹn.
Chúng ta vốn là đôi bị ép cưới, nếu không vì tiên đế mới băng hà, hắn phải giữ đạo hiếu ba năm, thì giờ chắc đã cưới nàng ấy rồi.
Ngực ta như bị bóp nghẹt, đang định quay đi thì nghe Thịnh Âm Diệu nói:
“Xảo tỷ mà biết sự thật, chắc lột da Hoàng thượng mất thôi.”
Sự thật gì cơ?
Ta lập tức vểnh tai, rón rén lại gần.
Bùi Diễm quát: “Nàng dám?!”
Thịnh Âm Diệu cười khúc khích:
“Ồ? Nghe nói đêm động phòng, bệ hạ bị đánh thảm lắm mà?”
“Hừ, đồ sư tử cái.”
Này này, ai cho phép anh gọi tôi thế hả?
Không nói xem ai ra tay trước à?
“Cái tên ‘Xảo tỷ’ chẳng phải do bệ hạ gọi đầu tiên sao?”
“Lúc đó trẫm uống say, buột miệng nói chơi thôi. Ai ngờ đám công tử kia lại tung hô loạn lên, càng truyền càng quá đáng, trẫm còn trị tội bọn họ rồi đấy.”
Hừ, hóa ra kẻ tung tin là hắn!
Biết rõ đầu đuôi, ta lập tức đạp cửa sổ bay vào, xắn tay áo, túm cổ áo Bùi Diễm định đấm một cú!
Thịnh Âm Diệu hoảng hốt hét lên:
“Xảo tỷ, hiểu lầm rồi mà!”