Chương 1 - Thái Tử Gia Giả Nghèo Đằng Sau Chín Năm

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thái tử gia trong giới Kinh thành giả nghèo để ở bên tôi suốt chín năm.

Thậm chí còn dắt theo cả con trai cùng nhau giấu tôi.

Cho đến khi hệ thống xuất hiện nói rằng tôi có thể rời khỏi thế giới này, tôi nghĩ đây chính là cái kết hoàn hảo nhất.

Thái tử gia sẽ có một người vợ môn đăng hộ đối.

Đứa trẻ sẽ có một người mẹ mới mà nó yêu thương.

Còn tôi sẽ trở về ngôi nhà thực sự thuộc về mình.

Không lâu sau, hệ thống đột nhiên thông báo: “Ký chủ, họ đã có được một cơ hội để đến tìm cô.”

“Là cậu cho họ sao?”

“Là họ tự cầu xin.”

1

Vì bị hạ đường huyết, lúc chen lên xe buýt tôi đã ngất đi.

Khi tỉnh lại, tôi nằm trong bệnh viện, mỗi nhịp thở đều ngập mùi nước khử trùng hăng hắc.

“Mẹ sao lúc nào cũng gây phiền phức thế này? Con vốn dĩ sắp được đi công…” trên gương mặt nhỏ của Chu Lâm Tinh hiện lên vẻ gượng gạo, “đi công viên chơi với ba rồi.”

Tôi như bị dội nguyên một xô nước lạnh từ đầu đến chân, lời nói nghẹn cứng trong cổ họng, không thốt ra nổi một âm tiết nào.

Chu Lâm Tinh chống nạnh: “Mẹ lát nữa tự về nhà nhé, con với ba còn có việc phải làm.”

Tôi tê dại gật đầu.

Sau khi Chu Lâm Tinh rời đi, tôi lập tức làm xong thủ tục rồi rời bệnh viện về nhà.

Không biết là mệt mỏi về thể xác hay tinh thần, tôi nằm bệt trên sofa, đầu óc trống rỗng.

Đột nhiên, trong đầu vang lên một âm thanh dòng điện kỳ lạ.

“Bíp—”

“Kết nối thành công.”

“Ký chủ, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi.”

Chưa kịp phản ứng, hệ thống đã líu lo ném ra một đống thông tin:

“Xin lỗi ký chủ nhé, do trong quá trình truyền tải xảy ra lỗ hổng nghiêm trọng nên tôi đã mất liên lạc với cô.”

“Vốn dĩ nhiệm vụ của cô là công lược thái tử gia trong giới Kinh thành, Chu Cảnh An.”

“Tôi nói Chu Cảnh An sao?”

Hệ thống vẫn tự nói tiếp: “Ơ, ký chủ đã công lược Chu Cảnh An rồi à! Chỉ số công lược vậy mà đã lên tới 89, ngay cả con cũng có rồi.”

Hóa ra người đàn ông tôi nhặt được lại là thái tử gia trong giới Kinh thành.

2

Khi mới đến thế giới này, tôi đã mất trí nhớ.

Sau khi tỉnh dậy, bên cạnh chỉ có năm trăm tệ và một tấm căn cước.

Để sống sót, tôi đi phát tờ rơi, vào bếp sau rửa bát phụ việc.

Chạy ngược chạy xuôi ở từng ngóc ngách tầng đáy của thành phố.

Lúc làm hộ lý trong viện dưỡng lão, tôi nhặt được một người đàn ông đang hôn mê, anh ta còn thảm hơn tôi, trên người không có nổi một đồng xu.

Nhìn gương mặt tinh xảo ấy, thế nào cũng không giống người bình thường.

Tôi nghĩ mình đã cứu anh ta, liệu có cơ hội một đêm phát tài không?

Dù sao mỗi ngày làm mấy công việc vặt cũng thật sự quá mệt.

Nhưng khác hẳn với tưởng tượng, Chu Cảnh An nói với tôi rằng anh ta không có nhà để về.

Có lẽ vì cô độc một mình, hoặc cũng có thể là bị sắc đẹp mê hoặc.

Tôi và Chu Cảnh An cứ thế mơ mơ hồ hồ sống chung với nhau.

Giờ nghĩ lại, ngay từ đầu anh ta đã lừa tôi rồi.

3

“Ký chủ, hắn ta cần gì phải giấu cô suốt bao nhiêu năm như vậy chứ? Đúng là thái tử gia keo kiệt nhất tôi từng thấy.”

Hệ thống là một hệ thống tốt, chỉ tiếc là xuất hiện quá muộn.

Buổi trưa tôi cũng chẳng có tâm trạng nấu cơm, gọi đồ ăn ngoài vài món mình thích.

Có lẽ vì hai người sớm tối bên nhau, dần dần nảy sinh mập mờ và lệ thuộc.

Chúng tôi chia nhau một bát mì xào, mặc áo thun đôi rẻ tiền.

Tôi luôn mơ về một tổ ấm ngọt ngào của riêng hai người.

Sau một lần hoang đường, chúng tôi có Chu Lâm Tinh.

Không có hôn lễ, ngay cả nhẫn cưới cũng là tôi tự bỏ tiền mua.

Chu Cảnh An ôm chặt lấy tôi nói rằng anh ta sẽ bù đắp cho tôi, bảo tôi chờ thêm chút nữa.

Sau khi có con, điều kiện trong nhà bỗng nhiên tốt lên gấp mấy lần.

Tôi cũng nghĩ là do công việc của Chu Cảnh An có bước tiến lớn hơn.

Bởi vì anh ta nói sẽ phụ trách chăm con, tôi đảo lộn ngày đêm, tăng ca để kiếm nhiều tiền hơn.

Đến khi con trai hơn ba tuổi, Chu Cảnh An phần lớn thời gian đều không có ở nhà.

Anh ta thường xuyên dẫn con trai ra ngoài.

Nhưng chưa bao giờ nói là đi đâu.

Sau này tôi hỏi thêm một câu, Chu Lâm Tinh luôn khó chịu nói “mẹ lại không hiểu gì”.

Có lẽ khi đó thằng bé đã biết cha mình là thái tử gia trong giới Kinh thành rồi.

Nhà họ Chu không nỡ để cháu nội chịu khổ, thậm chí có thể con trai tôi đã sớm nhận tổ quy tông.

Còn tôi vì muốn kiếm thêm chút tiền, đến cả cuối tuần cũng tăng ca.

Tiền lương mỗi tháng có khi còn không mua nổi một bộ quần áo của thái tử gia.

Dòng suy nghĩ bị tiếng mở cửa cắt ngang.

Là Chu Cảnh An và Chu Lâm Tinh.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)