Chương 3 - Thái Tử Gia Bị Ép Xuống Bếp

Ngay lập tức, từng đợt cảm thán phấn khích vang lên.

“Wow! Tuyệt vời quá!”

“Đây mà là đậu hũ thối sao? Không, đây là đậu hũ Mapo đỉnh nhất mà tôi từng ăn! Ai bảo món này hôi? Nó thơm kinh khủng thì có!”

“Màu sắc, hương thơm, hương vị hoàn hảo không chê vào đâu được! Thẩm Ý Vãn, cô quả nhiên không tầm thường!”

Đối diện, Tống Ngữ Thừa giận đến đỏ cả mắt.

Cô ta siết chặt nắm tay, im lặng không nói lời nào.

Trong livestream, cư dân mạng không dám tin vào mắt mình.

【Chuyện này có thật không? Không phải Thẩm Ý Vãn đã suy nghĩ cả đêm rồi nghĩ ra chiêu này đấy chứ? Thuê người quảng cáo à?】

【Nhóm food blogger này giả quá đi! Nhìn là biết toàn diễn viên được thuê. Thẩm Ý Vãn đúng là thủ đoạn hạ lưu!】

【Nhưng nói thật thì… tự nhiên tôi cũng tò mò. Rốt cuộc món đậu hũ đó thơm hay thối vậy?】

Nhờ sự PR mạnh mẽ của các food blogger, đậu hũ Mapo trở thành món ăn hot nhất trong ngày.

Khách đến quán tôi ngày càng đông, món nào cũng kèm theo một phần đậu hũ Mapo.

Lượng khách kéo đến càng lúc càng nhiều, doanh thu cũng tăng vọt.

Ngược lại, nhà hàng của Tống Ngữ Thừa, khách dần thưa thớt.

Dù vẫn có người vào, nhưng so với hôm qua, con số sụt giảm thấy rõ.

Tống Ngữ Thừa cười gằn, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Ồ? Được lắm. Chẳng lẽ hôm qua đậu hũ thối, hôm nay lại hóa thành sơn hào hải vị sao?”

“Tôi chúc mừng cậu đó, Ý Vãn. Cậu đúng là biết cách nghĩ ra chiêu trò thật đấy.”

“Food blogger có thể giúp tăng lượt tương tác, nhưng làm gì có ai làm vậy chứ? Nấu ăn thì nên tập trung vào chất lượng món ăn, đừng toàn nghĩ đến mấy mánh khóe vặt vãnh, như vậy chỉ khiến bản thân mất đi cái tâm với nghề.”

Cô ta lên mặt như một đầu bếp lão luyện, dùng giọng điệu của một “người từng trải” để giáo huấn tôi.

Tôi chỉ khẽ cười, chẳng buồn quan tâm.

Cả ngày tôi bận tối mắt tối mũi, mãi đến tận mười giờ đêm mới có thời gian nghỉ.

Mười giờ đêm, chương trình tổng kết doanh thu.

Doanh thu của tôi đã bằng với Tống Ngữ Thừa, thậm chí còn bù lại cả phần lỗ của ngày hôm qua.

Tất cả là nhờ sự giúp đỡ hết mình của các food blogger.

Sắc mặt Tống Ngữ Thừa khó coi thấy rõ, giận đến mức đổi cả màu.

Nhưng do có máy quay, cô ta vẫn phải giả vờ vui vẻ, tỏ ra rộng lượng:

“Ý Vãn, cậu thật sự giỏi đấy!”

“Một ngày có thể làm ra doanh thu bằng hai ngày của bọn tôi, có khi ngày mai cậu sẽ vượt chúng tôi luôn rồi. Chúc mừng trước nhé!”

Cô ta cười nói đầy thâm ý, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Chỉ là… tôi không thể nói rõ điều gì không đúng.

Dù vậy, tôi cũng không nghĩ quá nhiều.

Tôi luôn tin rằng, có camera giám sát và máy quay đang ghi hình, Tống Ngữ Thừa chắc chắn sẽ không dám giở trò.

Nhưng thực tế đã cho tôi một cái tát đau điếng.

Sáng sớm hôm sau, khi tôi vừa bước đến khu bếp, một mùi hôi thối nồng nặc đã xộc vào mũi.

Cái mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn ngay lập tức.

Lâm Duyệt không chịu nổi, lập tức bịt miệng, chạy ra ngoài.

Khi tôi bước vào bếp, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sởn cả gai ốc.

Toàn thân lạnh toát.

7

Sàn bếp ngập ngụa rác, rau củ vứt lung tung không chỗ đặt chân.

Thịt, cá, trái cây được bảo quản trong kho lạnh giờ bị lôi ra hết.

Không chỉ vậy, tôi còn nghi ngờ rằng tất cả thực phẩm tươi đều bị đánh tráo bằng nguyên liệu hỏng.

Tôi run nhẹ đầu ngón tay, vươn tay chạm vào một con cá bị phân hủy.

Bên trong thịt cá, những con giòi nhỏ màu trắng đang bò lúc nhúc.

Cảm giác ghê tởm lập tức dâng trào, tôi ném mạnh miếng cá xuống đất.

Phó Thanh Dục chạy vào, vừa che mũi vừa cau mày lo lắng:

“Ý Vãn, bây giờ làm sao đây?”

Tôi day trán, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

“Chắc chắn có kẻ cố ý phá hoại.”

“Tối qua trước khi đi, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, còn kiểm tra kho lạnh xem còn bao nhiêu nguyên liệu.”

“Không thể nào có chuyện nguyên liệu biến chất chỉ sau một đêm. Trừ khi… có ai đó cố tình làm chuyện này!”

Tống Ngữ Thừa và nhóm cô ta đến muộn, đạo diễn và nhân viên hậu trường cũng vừa đến.

Khi nhìn thấy tình trạng của nhà bếp, ai nấy đều chết lặng.

Tống Ngữ Thừa thậm chí còn thét lên một tiếng:

“Trời đất ơi! Thật kinh khủng!”

Cô ta chống tay lên hông, ra vẻ lo lắng, vờ như quan tâm đến tôi:

“Ý Vãn, tối qua cậu không kiểm tra lại à?”

“Nhìn là biết cậu không có kinh nghiệm nấu ăn rồi! Cậu không biết phải để hết đồ vào kho lạnh sao?”

Cô ta sốt sắng đến mức đi tới đi lui, giả bộ như đang thật sự quan tâm.

“Bây giờ phải làm sao đây chứ!”

Nói rồi, cô ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, giọng nói mềm mại đầy ý tứ:

“Ý Vãn, cậu đừng sợ.”

“Nhà hàng của tôi dù không có nhiều nguyên liệu, nhưng vẫn có thể chia cho cậu một ít.”

“Dù sao chúng ta cũng là bạn tốt mà, tôi không thể để cậu quá khó xử được.”

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta diễn.

Chờ cô ta nói xong, tôi thản nhiên buông ra ba chữ:

“Mở camera.”

Ngay lập tức, đồng tử của Tống Ngữ Thừa khẽ co lại, ánh mắt thay đổi trong chớp mắt.

Nụ cười giả tạo trên môi cô ta cứng đờ, cả người thoáng lạnh đi vài phần.

Tôi bỏ qua biểu cảm của cô ta, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

“Tôi nghi ngờ có người cố ý phá hoại, vì vậy tôi yêu cầu trích xuất camera giám sát đêm qua.”

Tống Ngữ Thừa nhíu mày khó chịu, giọng nói đầy vẻ tủi thân:

“Ý Vãn, cậu đang nghi ngờ ai vậy?”

“Người duy nhất cạnh tranh với cậu chỉ có đội của chúng tôi mà thôi!”

Cô ta làm ra vẻ bị tổn thương, ngập ngừng hỏi:

“Chẳng lẽ cậu nghi ngờ tôi sao?”

Nhìn biểu cảm buồn bã và đầy oan ức của cô ta, cư dân mạng trong livestream lập tức bùng nổ.

【Chị Ngữ Thừa tốt bụng chia nguyên liệu cho cô ta, vậy mà cô ta lại nghi ngờ chị ấy?】

【Thẩm Ý Vãn làm cho cả bếp tanh bành, xong bày ra bộ mặt vô tội, đúng là trò hề!】

【Chị Ngữ Thừa vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, còn giúp đỡ người khác. Vậy mà lại bị chơi xấu, thương chị quá!】

Tôi vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn cô ta, sau đó quay sang đạo diễn.

“Tôi yêu cầu trích xuất camera giám sát!”

Đạo diễn vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không để tôi vào mắt.

“Ý Vãn, chìa khóa bếp đã giao cho cậu rồi.”

“Bây giờ nhà bếp có vấn đề, cậu yêu cầu mở camera thì có ích gì?”

“Cậu nên tự xem lại bản thân trước đi!”

Tôi còn định tiếp tục kiên trì đòi camera, nhưng đúng lúc này, điện thoại nhà hàng vang lên.

Tống Ngữ Thừa ngay lập tức nhấc máy.

Cô ta bật loa ngoài, giọng nói dịu dàng:

“Alo, xin chào.”

Bên kia đầu dây, giọng khách hàng vô cùng tức giận:

“Xin chào cái gì mà chào! Tôi bây giờ chẳng ổn chút nào!”

“Tôi bị ngộ độc thực phẩm sau khi ăn đồ ở quán các người! Đậu cô ve cái gì mà dở tệ, ăn vào là bệnh ngay!”

“Nửa đêm tôi phải nhập viện cấp cứu, đến giờ vẫn còn khó chịu đây này!”

“Tốt nhất là đóng cửa sớm đi!”

Lời phàn nàn của khách hàng khiến cả hiện trường chìm trong im lặng.

Sau cuộc điện thoại này, mức độ tin cậy của tôi gần như bằng không.

8

Tống Ngữ Thừa vô tội chớp mắt, làm ra vẻ bất đắc dĩ:

“Xem ra tối qua cậu bị khách tố cáo rồi đấy.”

Cô ta thở dài sâu, giọng điệu đầy thương cảm:

“Haiz, tôi có thể hiểu được mà. Dù sao cậu cũng là một đại minh tinh, chắc chắn không quen dọn dẹp nhà bếp.”

“Nhưng dù thế nào cũng không thể làm khách bị ngộ độc chứ! Cậu không dọn dẹp, cũng chẳng quản lý tốt thực phẩm, bị khiếu nại là chuyện đương nhiên.”

Cô ta nhìn sang đạo diễn, giọng điệu đầy hàm ý:

“Đạo diễn, tình huống như vậy rồi, còn cần mở camera sao?”

Tống Ngữ Thừa đóng vai người tốt hoàn hảo, màn trình diễn của cô ta quá mức trơn tru.

Đạo diễn lập tức quyết định không trích xuất camera.

“Camera giám sát từ hôm qua muốn trích xuất cũng cần thời gian.”

“Thay vì thế, chi bằng các cậu cứ tập trung tiếp tục kinh doanh hôm nay đi.”

Cái gì?

Chuyện của tôi cứ thế bị phớt lờ sao?

Tôi vội vàng lên tiếng, gọi lớn:

“Đạo diễn!”

Đạo diễn không thèm quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Trong livestream, cư dân mạng bắt đầu mắng chửi không ngừng.

【Thẩm Ý Vãn đúng là bẩn thỉu, ngay cả kiến thức cơ bản cũng không có, còn để khách ăn xong phải nhập viện!】

【Hóa ra hôm qua các food blogger khen ngợi đều là giả tạo? Hủy follow ngay!】

【Thương chị Ngữ Thừa quá! Chỉ nhận một cuộc điện thoại mà cũng bị vạ lây. Hu hu hu!】

An Tình lên tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Ý Vãn, không ngờ cậu tính toán giỏi như vậy, nhưng cuối cùng vẫn tự hủy hoại chính mình.”

“Ngữ Thừa là thái tử phi của Bắc Kinh, cậu đấu với cô ấy thì được gì?”

Tôi lạnh lùng liếc cô ta một cái, sắc mặt vô cảm.

Chỉ một cái nhìn đó cũng đủ khiến An Tình im bặt.

Tống Ngữ Thừa định dẫn nhóm của mình quay về nhà hàng.

Nhưng chưa kịp bước ra, điện thoại trong nhà hàng lại đổ chuông.

Cô ta hơi khựng lại, sau đó quay người định bắt máy.

Lần này, tôi ra tay nhanh hơn.

“Xin chào, đây là nhà hàng Vãn Duyệt.”

Tống Ngữ Thừa cũng xoay lại, chủ động ấn nút loa ngoài.

Đầu dây bên kia, giọng nói đã được xử lý, nghe như giọng một người đàn ông khàn trầm, thô ráp.

“Tôi muốn đặt món.”

Tôi lập tức cầm bút ghi chép.

“Vâng, mời anh gọi món.”

“Trứng sốt cà chua, khoai tây xào cay, bông cải xanh xào nấm, táo đỏ nhồi gạo nếp, canh bí đao hầm bắp.”

Toàn là món ăn gia đình đơn giản, không quá khó để chế biến.

Nhưng bây giờ tất cả nguyên liệu đã bị hủy, tôi không còn đủ thực phẩm để nấu.