Chương 1 - Thái Hậu Trọng Sinh, Vả Mặt Nữ Chính
1
Ta trọng sinh rồi.
Ta trọng sinh trở lại lúc Hoàng Đế cầu xin ta cho phép hắn giải tán hậu cung, hắn tuyên bố sẽ vì nàng ta từ bỏ một thân vinh hoa phú quý để quy ẩn núi rừng.
Nữ chính vui mừng rơi lệ: "Thần thiếp chỉ cần có phần tâm ý này của bệ hạ là đủ rồi." Hai người họ vô cùng kiên định quỳ gối xuống trước mặt ta, còn phần ta, ta lập tức nói: "Nếu đã như vậy, ai gia sẽ cho các ngươi đi."
Tống Dung vừa định thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay giây tiếp theo ta lại trực tiếp nói: "Các ngươi đi làm thảo dân đi."
Ta vươn tay, một nô tì vội vàng đỡ ta đi ra ngoài.
Tống Dung nghe vậy hai mắt trợn tròn lên, suýt chút nữa là lên cơn suyễn đến không thở được.
Nàng ta vốn tưởng rằng ta yêu thương Hoàng Đế nhất, làm sao có thể để hắn đi lưu lạc nhưng nàng ta đã quên rằng ta không chỉ có một đứa con trai.
Trước khi trọng sinh lại thời điểm lên làm Thái Hậu này, ta bởi vì được Tiên Đế sủng ái nên dưới gối có ba đứa con trai.
Một người trấn thủ biên cương, làm Đại Nguyên soái thống lĩnh ba quân.
Người còn lại được phong làm Thân vương, là văn nhân mặc khách với thanh danh hiển hách trong nhân gian ở triều đại trước.
Cả hai đều có tài trị quốc, kỳ thực vị trí Hoàng Đế này dù để ai ngồi vào cũng được.
Nhưng không hiểu sao trước lúc Tiên Đế sắp ra đi, ta lại đề cử đứa con trai nhỏ nhất của ta.
Tiên Đế vui mừng vô cùng, ông ta vỗ vào tay ta: "Ý của Tú Lan rất hợp với ý trẫm."
Ta khẽ lau những giọt mồ hôi lạnh đã toát đầy trên trán, Tiên Đế buồn vui thất thường lại thêm việc gần vua như gần cọp, mặt khác ông ta không hài lòng với hai đứa con trai còn lại, nếu ta lựa chọn người khác thì e rằng sẽ khiến ông ta nghi ngờ.
Không biết vì sao, lời này bị truyền ra ngoài.
Con trai thứ hai oán giận, con trai thứ ba khó hiểu, dù là trong hay ngoài triều đều phản đối.
Nhưng ván đã đóng thuyền, vì thế ta bỏ ngoài tai tất cả mà giúp hắn kế thừa Đế vị.
Thế nhưng, hắn mới kế vị không lâu sau đã hiện rõ những khuyết thiếu trong việc quản lý triều chính.
Hắn không có tài năng gì, khiến Giang Nam mấy năm nay lũ lụt triền miên, mười vạn lượng bạc trắng đem ra cứu tế đã như muối bỏ bể, tất cả tiền bạc đều rơi vào tay bọn quan tham, dân chúng lầm than, tiếng oán than khắp chốn.
Ta ra tay giúp hắn duy trì ngai vàng đang lung lay sắp đổ nhưng lúc này hắn lại bắt đầu gây rối.
Hắn từ Giáo Phường Ti mang về một nữ tử bị xét nhà kết tội, đó chính là nhân vật chính của quyển sách này, Tống Dung.
Trong sách mô tả nàng ta băng cơ ngọc cốt, gương mặt trắng nõn, trời sinh dung mạo vô cùng xinh đẹp, lại còn có tấm lòng lương thiện, vì vậy đã được Hoàng Đế sủng ái.
Tam quan của nữ chính quyển sách này cũng kỳ lạ, sách miêu tả hai người họ là một cặp đôi hiếm có, vì nữ chính ở đây thích theo đuổi sự độc lập hơn.
Ta không hiểu, thân là Hoàng Đế sao có thể không có hậu cung, chỉ độc sủng một người?
Nhưng mà càng xem về sau ta càng cảm thấy kỳ quái.
Nữ chính dối trá vô cùng, đầu tiên vào cung quỳ xuống trước mặt ta tỏ vẻ thờ ơ chỉ nguyện ý cùng Hoàng Đế được một đời, một kiếp, một đôi người.
Vì thế nàng ta càng không tiếc tỏ vẻ bản thân không ham vinh hoa phú quý nhưng trong lòng lại mong ta mềm lòng mà thay đổi thái độ rồi phong nàng ta làm Hoàng Hậu. Thậm chí những lần ngẫu nhiên gặp gỡ với Hoàng Đế đều là kế hoạch được nàng ta sắp đặt kỹ lưỡng.
Cái mà nàng ta mong chờ chính là phú quý và vinh quang.
Cũng vì nàng ta, Hoàng Đế nảy sinh hiềm khích đối với ta, từ mẹ con thân thiết trở thành kẻ thù.
Sau này, Hoàng Đế và nàng ta ngày ngày mua vui.
Ta bất đắc dĩ chỉ còn cách buông rèm nhiếp chính, khiến nhân gian toàn tiếng mắng chửi, chỉ trích ta hại nước hại dân, là kẻ đáng chết.
Nhưng mà lúc đó cũng đã không còn cách nào có thể ngăn cản sự sụp đổ của vương triều này.
Trọng sinh lại đời này một lần nữa, ta khẽ nhếch môi, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, ta không nên quản hai người này làm gì.
Tôn trọng vận mệnh của người khác, chúc phúc, rồi khóa họ lại với nhau.
Giờ nếu ta đã được trọng sinh thì đây chính là ân huệ của trời cao, không bằng thuận theo tâm nguyện của hai người họ, để họ được cánh sát bên cánh, cùng nhau bay đi.
Khi ta đi qua bên cạnh hai người họ, Hoàng Đế kích động mà hô to: "Thật tốt quá Dung Nhi, mẫu hậu cuối cùng cũng đồng ý cho chúng ta đi rồi, nàng có vui không?"
Hắn nắm tay Tống Dung, ánh mắt đầy tình cảm.
Biểu cảm của Tống Dung rất khó coi nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười: "Vui… vui chứ!"
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Jully
Check: Ngọc Kỳ