Chương 3 - Tết Này Ai Cứu Tôi?
10
Hắn dựa vào khung cửa.
Hai năm rồi.
Vẫn đẹp trai như vậy.
Không biết có phải ăn tiên đan không nữa.
“Tật mộng du của em khỏi chưa?”
Tôi khựng lại.
Trước đây, khi bị áp lực lớn, tôi đúng là hay mộng du.
Nên mới ra ngoài thuê nhà ở, sợ làm bạn cùng phòng sợ hãi.
“Liên quan gì đến anh?”
Tôi không muốn tiếp chuyện.
Nhưng có người cứ thích tự tìm đường ăn chửi.
“Chẳng qua tôi sợ đêm nay em lại mộng du bò lên giường tôi. Đến lúc đó, tôi làm sao giữ được hình tượng con rể hoàn hảo trong mắt bác gái đây? Chỉ muốn nhắc em trước, đừng có trèo lên giường tôi thôi.”
Tên khốn này sao có thể mặt dày đến thế?
Tôi còn chưa kịp ra tay.
Hắn đã nhanh tay đóng cửa cái rầm, như thể đã lường trước tình huống này.
Đồ khốn nạn.
Nằm trên giường, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Không ngờ lần đầu gặp lại Phó Duẫn Kỳ sau khi chia tay lại là trong hoàn cảnh éo le thế này.
Nếu có thể…
Thôi, trên đời không có thuốc hối hận.
Mãi đến tận rạng sáng, tôi mới lờ mờ ngủ được.
Sáng hôm sau, mẹ lại gọi tôi dậy.
Vừa ra đến sân, tôi suýt há hốc mồm khi nhìn thấy Phó Duẫn Kỳ.
Hắn đã thay đồ truyền thống địa phương rồi.
Hòa nhập nhanh thật đấy.
Còn bế một đứa trẻ trong họ nữa.
Bảo sao hắn được gọi là “giá áo di động”.
Dù mặc bộ này vẫn như người mẫu trên sàn catwalk.
Ngay lúc hắn nhìn sang, tôi vội thu lại ánh mắt chiêm ngưỡng.
Rồi nhanh chóng chạy đi giúp mẹ.
Bận rộn cả buổi sáng.
Khi đứa nhỏ ngủ gật, mọi người bế nó đặt lên giường của Phó Duẫn Kỳ.
Ai ngờ…
“Nước… dồi dào ghê nhỉ.”
Nhìn thấy nửa chiếc giường ướt sũng, ai nấy đều vừa tức vừa buồn cười.
Mà nhân vật chính – người sắp không còn giường để ngủ – vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì.
Giường ngủ thì không còn dùng được nữa.
Thế nên, chuyện tìm chỗ ngủ cho Phó Duẫn Kỳ trở thành vấn đề lớn.
Cuối cùng, mẹ tôi vỗ bàn quyết định:
“Tiểu Phó, tối nay cháu ngủ ở phòng Su Su nhé.”
“Được ạ.”
“Không được!”
11.
Xem ra, so với tôi, một kẻ “lang thang” chẳng có nơi trú thân, thì “con rể quý hóa” của mẹ lại quan trọng hơn nhiều.
Nhìn mẹ tôi vui vẻ trải chăn nệm cho Phó Duẫn Kỳ ngay trong phòng tôi, đầu tôi muốn nổ tung.
Ai đời lại đi ngủ chung phòng với bạn trai cũ chứ?!
Nhưng có vẻ… ngoài tôi ra thì chẳng ai bận tâm chuyện này.
Họ sắp xếp giường xong, vui vẻ đi làm việc khác.
Tôi chậm rãi bước ra ngoài, liếc mắt liền thấy anh họ.
Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh, tôi lập tức lao đến trước mặt anh, kéo anh đi về góc khuất.
“Em gái à, em lôi anh đi đâu thế? Chị dâu em còn đang chờ anh đấy.”
“Nhanh thôi, không làm mất thời gian của anh đâu.”
Thấy xung quanh không có ai, tôi mới buông tay.
“Thành thật khai báo, anh và Phó Duẫn Kỳ rốt cuộc có quan hệ gì?”
Anh họ nhìn tôi đầy khó hiểu.
“Đồng nghiệp chứ còn gì nữa? Anh đã nói với em rồi mà. Cậu ta mới được điều về đây năm nay, tuy hơi lạnh lùng, nhưng tay nghề thì không chê vào đâu được.”
Tôi cười khẩy.
Ai mà tin nổi.
“Thế sao anh cứ nhất định phải dẫn cậu ta về nhà ăn Tết?”
“Anh đâu có ép buộc gì đâu. Cậu ta bảo không mua được vé tàu về nhà, anh nghĩ em còn đang độc thân, liền tiện miệng đề nghị cậu ta giúp một tay. Ai ngờ cậu ta lại đồng ý thật.”
Được lắm.
Xem ra tất cả chỉ là trùng hợp.
Nhưng trước khi rời đi, tôi vẫn không yên tâm, hỏi thêm một câu:
“Anh ấy có kể với anh về chuyện trước đây của bọn em không?”
12.
“Chuyện trước đây của hai đứa? Hai đứa quen nhau từ trước à? Không lẽ từng hẹn hò rồi?!”
Thấy anh họ tôi tròn mắt ngạc nhiên, tôi theo phản xạ phủ nhận ngay lập tức.
“Không có, đừng nói bậy. Chỉ là người xa lạ thôi.”
“Vậy à.”
Vừa dứt lời, tôi quay đầu liền bắt gặp Phó Duẫn Kỳ đang đứng ở góc tường.
Hắn mỉm cười đầy ẩn ý, nhướng mày hỏi:
“Người xa lạ?”
Tôi lập tức đau đầu.
Vội vàng kéo hắn đi chỗ khác.
Tết năm nay sao mà khổ sở thế này!
Mãi đến tối, tôi mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng mình phải ngủ chung phòng với Phó Duẫn Kỳ.
“Anh ngủ cho đàng hoàng vào. Nếu tôi phát hiện anh có ý đồ gì không đứng đắn, ngày mai tôi sẽ bảo anh họ đá anh ra khỏi nhà.”
Phó Duẫn Kỳ nằm xuống chiếu dưới đất.
“Lời này đáng ra tôi mới là người nói.”
Ha.
Không phải chỉ vì đẹp trai một chút, dáng người ngon lành một chút thôi sao.
Mấy kiểu đàn ông như vậy…
Được rồi, sau khi chia tay hắn, tôi thực sự chưa gặp ai khác có thể so sánh.
Bực thật!
Sớm biết vậy, năm đó tôi không nên theo đuổi hắn.
Tôi cứ ôm cục tức như thế mà ngủ quên lúc nào không hay.
Nửa đêm, buồn tiểu quá nên tôi tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh.
Ai ngờ lúc trở về, quên béng mất dưới đất còn có người.
Thế là… đâm thẳng vào Phó Duẫn Kỳ.
Dù hắn có ngủ say đến đâu, bị tôi đè mạnh thế này cũng phải tỉnh chứ.
Não tôi lập tức hoạt động hết công suất.
Tìm kiếm lý do nào đó để không trông quá ngu ngốc.
Còn chưa nghĩ ra.
Một bàn tay đã đặt lên gáy tôi.
“Lại mộng du à?”
“Biết ngay là em chưa khỏi mà, còn dám lừa tôi.”
Tôi im lặng, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Chỉ sợ hắn phát hiện ra gì đó bất thường.
“Sao lần này ngoan thế nhỉ?”
Tôi trước đây mộng du không ngoan sao?
Mỗi lần bị, sáng hôm sau hắn chỉ bảo rằng tôi mộng du, ngoài ra chẳng nói gì thêm.
“Thế nào, lần này không ôm tôi, không chui vào lòng tôi nữa sao? Đào Tô, chẳng lẽ em đã có người khác để chui vào chăn rồi?”
Giọng hắn quá đỗi dịu dàng.
Làm mũi tôi bỗng chua xót.
Cũng khiến tôi nhận ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, đêm nay chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
“Đào Tô, em…”
“Phó Duẫn Kỳ, năm đó tại sao nhất định phải chia tay tôi?”
13.
Câu hỏi này vừa thốt ra, không chỉ mình tôi hoảng loạn.
Nhưng tôi không đợi câu trả lời của hắn.
Nhanh chóng bật dậy, chui tọt lên giường.
Cứ như thể muốn vùi lấp chuyện vừa xảy ra, giả vờ như nó chưa từng tồn tại.
Thế nhưng đôi tai tôi vẫn căng lên.
Mong chờ một lời giải thích.
Nhưng đáng tiếc…
Không có.
Phó Duẫn Kỳ vẫn không chịu nói lý do năm đó chia tay.
Thôi vậy.
Có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp.
Hắn thực sự chỉ muốn giúp đỡ đồng nghiệp mà thôi.
Chỉ là vô tình, đồng nghiệp đó lại chính là tôi.
Tôi lập tức bịt chặt hai tai.
Đào Tô!
Đừng vì một gã đàn ông mà phiền não nữa!
Hai năm qua không có hắn, chẳng phải mày vẫn sống rất tốt sao?
Đừng để bản thân bị một tên khốn làm phân tâm!
Chỉ coi hắn như một người bạn trai giả là được.
Tôi chẳng biết mình ngủ thiếp đi lúc nào.
Nhưng sáng hôm sau bị đánh thức, đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ.
Đến nỗi mẹ cứ nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái suốt cả buổi sáng.
Mãi đến khi mẹ tôi lên tiếng, tôi mới bàng hoàng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Su Su à, mẹ biết hai đứa tình cảm tốt, nhưng vẫn nên ngủ sớm một chút. Nếu không sáng dậy lại uể oải mất.”
Tôi trợn tròn mắt.
Cái hiểu lầm này đi xa đến đâu rồi vậy?!
“Không phải… Bọn con không có—”
Mẹ tôi cười đầy ẩn ý, tỏ vẻ từng trải.
“Mẹ hiểu mà. Chúng ta cũng không phải kiểu cổ hủ đâu, không sao hết. Nhưng nhà mình cách âm không tốt lắm, buổi tối chú ý nhỏ tiếng một chút nhé.”
Bấy giờ tôi mới hiểu vì sao mẹ lại hiểu lầm.
Nhất định là tối qua lúc tôi nhảy lên giường, động tĩnh quá lớn nên họ nghe thấy.
Nhìn mẹ đầy hài lòng thế này, có giải thích cũng vô ích.
Thôi vậy.
Chuyện này vốn chẳng phải tôi có thể kiểm soát được.
“Con biết rồi, sau này sẽ chú ý.”
Tôi vốn nghĩ với tính cách của Phó Duẫn Kỳ, ở quê mấy ngày thế này chắc chắn sẽ khó chịu.
Nhưng không.
Hắn còn hòa nhập nhanh hơn cả tôi.
Mới hai ngày đầu còn loanh quanh trong nhà.
Vậy mà giờ đã theo mẹ tôi đi thăm hết họ hàng.
Anh họ nhìn theo bóng hắn, nháy mắt với tôi.
“Sao anh có cảm giác thằng Phó kia thật lòng muốn làm chồng em nhỉ?”
Tôi lườm hắn một cái.
“Anh nghĩ sai rồi. Nó rõ ràng là muốn chiếm vị trí của em, làm con trai cưng của mẹ em luôn.”
Thật sự, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu hắn có phải con ruột thất lạc của mẹ không.
Nhiệt tình hơn cả tôi.
Anh họ cười cười, vỗ vai tôi.
“Này, Su Su, sao em không suy nghĩ lại về lão Phó đi? Vừa đẹp trai, vừa có tiền, sự nghiệp rộng mở, làm bạn trai thì quá hợp lý còn gì?”
Tôi nhìn anh mình với ánh mắt anh điên rồi à?.
Có bạn gái rồi liền muốn hành hạ người độc thân như tôi sao?
Chiến hữu bao năm nay mà dám bán đứng tôi thế này à?
“Không cần, bát tự không hợp.”
Không thèm nghe anh họ tiếp tục tẩy não, tôi dứt khoát đi theo mẹ.