Chương 74 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Bởi vì vừa rồi bọn họ rõ ràng nhìn thấy Định Khôn sắp không chịu được rồi!
Bà Tiết lau mặt, túm lấy áo Triệu Dương khóc lóc cảm ơn cậu ấy: "tiểu Dương, vừa rồi may là có cháu, vừa rồi cháu cho Định Khôn thứ gì vậy?"
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Triệu Dương nhét thứ gì đó cho Tiết Định Khôn, Tiết Định Khôn lập tức trở nên tốt hơn!
"Lá bùa bình an." Triệu Dương xanh mét lại bổ sung một câu:" Bùa bình an đầu bếp Phó tặng cháu."
Những lời này tựa như một con d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Tiết tổng là bà Tiết.
Không ngờ là bùa bình an Phó Vãn tặng.
Tiết tổng hối hận vì đã không làm theo lời Phó Vãn. Nếu ngoan ngoãn nghe lời Phó Vãn, đợi đến ba giờ chiều nay, đặt người giấy nhỏ ở n.g.ự.c Định Khôn, thì có lẽ con trai bọn họ sẽ tỉnh, người một nhà sẽ đoàn tụ.
Tình hình hiện tại đã trở nên càng tệ hơn, Tiết tổng bật khóc và nắm chặt lấy tay áo Triệu Dương:"Tiểu Dương, cháu liên lạc cho Phó đại sư giúp chú đi, đầu bếp Phó. Mau.. mau, chú cầu xin cháu."
Tiết tổng thấy hối hận vì hôm qua mình đã quên giữ lại phương thức liên lạc với Phó Vãn.
Đương nhiên là Triệu Dương không muốn nhìn bạn tốt của mình bị kẻ thù là Trần thiên sư hãm hại c.h.ế.t nên lập tức gọi điện thoại cho Phó Vãn.
Phó Vãn vừa bắt máy thì bà Tiết đã khóc lóc kể lại chuyện vừa xảy ra một lần.
Đầu bên kia điện thoại trở nên yên tĩnh, không lâu sau thì có giọng nói dễ nghe trong trẻo lạnh lùng vang lên:"Chẳng lẽ hai người không hiểu đạo lý một khách không phiền hai chủ sao?"
Sau đó, cô cúp máy.
Tiết tổng hối hận, chỉ hận vừa rồi mình không kiên trì.
Bà Tiết thì lại gào khóc, bà ấy không thèm để ý đến hình tượng mà ngồi phịch dưới đất lăn lộn, không ngừng hô tên Tiết Định Khôn.
Bọn họ thật sự không cố ý, bọn họ chỉ là muốn con trai tỉnh lại sớm một chút.
Đó là sống chết của con trai bọn họ!
Vừa nghĩ tới chuyện vốn dĩ chiều nay con trai có thể tỉnh lại nhưng tại bọn họ lại trở thành có lẽ hôm nay phải chuẩn bị hậu sự cho con trai, hai vợ chồng họ sụp đổ.
Triệu Dương nhìn phòng bệnh rối loạn, nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra có lẽ.... đầu bếp Phó không có tức giận hoàn toàn."
Tiết tổng và bà Tiết lập tức nhìn chằm chằm về phía Triệu Dương, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Triệu Dương nói: "Vốn dĩ, cháu có hơi sốt, đến hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt là được. Nhưng, đầu bếp Phó bảo cháu đến bệnh viện này lấy thuốc."
Lúc trước khi nghe thấy Phó Vãn nói như vậy thì Triệu Dương cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, chuyện này thực sự không hợp lí!
Sau đó trái tim Triệu Dương thấy hơi lạnh lẽo, à... bùa bình an này không phải dành cho cậu ấy mà là cho Tiết Định Khôn.