Chương 46 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Ngay sau đó, bé trai được bọn họ bế vào lòng nhìn về phía người đàn ông kia, kêu lên: “Ba ba”, “Ba ba”.
Đàm Kính Nghiệp bạo phát, đuổi theo bọn họ để nhìn kĩ tên đàn ông đó, vậy mà lại là… Trần thiên sư.
“Đôi gian phu dâm phụ chúng mày, gian phu dâm phụ!!!” Đàm Kính Nghiệp phẫn nộ quát lớn, đột nhiên mở mắt lại phát hiện mình vẫn còn trong phòng tắm, nước cũng lạnh cả rồi.
Thì ra vừa nãy chỉ là một giấc mơ.
Hạt giống hoài nghi đã bị gieo xuống, Đàm Kính Nghiệp nhớ lại diện mạo của con trai mình, quả đúng như lời của Triệu Dương, thằng bé không có chút nào giống anh ta.
Đàm Kính Nghiệp lập tức mặc quần áo vào, lao ra khỏi phòng tắm, thấy Trần Lệ đang ngồi trên mặt đất kiểm kê quà tặng thì đạp cho cô ta một phát, lạnh giọng chất vấn: “Trần Lệ, cô mau nói thật cho ông đây, rốt cuộc Thiên Bảo là con của ai?”
Trần Lệ vốn không phòng bị anh ta, bị Đàm Kính Nghiệp đạp ngã thành tư thế chó gặm phân, lửa giận trong lòng bùng lên, nhưng sau khi nghe được lời truy hỏi của anh ta thì lại nhịn xuống.
Trần Lệ ngồi dưới đất khóc lóc: “Đàm Kính Nghiệp, anh đúng là một kẻ không có lương tâm, thằng nhãi Triệu Dương kia mới nói có mấy câu mà anh đã nghi ngờ tôi, anh có còn là người không? Tôi sinh cho anh cả trai lẫn gái, những năm này tôi đã phá thai bao nhiêu lần vì anh rồi? Chỉ vì để sinh được Thiên Bảo thôi đó!”
Đàm Kính Nghiệp trầm mặc một lát, nhưng nghĩ đến người kia trong giấc mộng, anh ta lại nắm chặt tay, hỏi tiếp: “Tôi hỏi cô, cô và Trần thiên sư có quan hệ gì?”
Thần sắc Trần Lệ thoáng qua tia bối rối, nói: “Thật ra tôi với Trần thiên sư sinh sống trong cùng một thôn, ông ta tu đạo từ nhỏ nên có quan hệ khá tốt với nhà tôi.”
Trần Lệ rất nhanh đã kiêu ngạo trở lại, ánh mắt thậm chí còn mang theo tia khinh thường: “Đàm Kính Nghiệp, nếu không phải do tôi cùng quê với Trần thiên sư, sao anh có cơ hội dựa vào Trần thiên sư để làm giàu?”
Mỗi năm Đàm Kính Nghiệp trả cho Trần thiên sư năm ngàn vạn tệ, chuyên xử lý chuyện phong thuỷ cho riêng nhà anh ta, anh ta biết rõ cho dù là Cảng Đảo ở Kinh Thị thì muốn mời thiên sư chuyên dụng giá ít nhất cũng phải đến chín con số.
Mấy năm nay nhà họ Đàm bọn họ nhận không ít ân huệ của Trần thiên sư.
Tuy rằng trong lòng Đàm Kính Nghiệp vẫn còn hoài nghi, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì. Trần Lệ chủ động kéo tay anh ta, nói lảng sang chuyện khác: “Đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, chúng ta cùng mở quà tặng đi.”
Mọi người đều là hào môn thế gia, tất nhiên tặng đồ cũng phải là hàng đắt tiền.