Chương 43 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Không hiểu sao Đàm Kính Nghiệp cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo, đoán chừng là do điều hòa nhiệt độ thấp quá.
Khách khứa xung quanh không hề thấy lạnh, thậm chí nhiều người còn có chút nóng, có điều Đàm Kính Nghiệp là chủ nhà nên bọn họ cũng không tiện nói gì.
Trần Lệ vỗ vỗ lưng của con mình, bé trai trong lòng vẫn không ngừng kêu khóc.
“Có phải là đói bụng không?” Một bà lão có kinh nghiệm nuôi trẻ hỏi, “Ôm xuống cho uống chút sữa đi.”
Trần Lệ đang định đồng ý, Triệu Dương đã xuyên qua đám người bước tới, cười hì hì nhìn đứa bé nằm trong tã lót, tấm tắc nói: “Lớn lên không tồi, trắng trẻo lại mập mạp.”
Đàm Kính Nghiệp âm thầm đắc ý trong lòng, Triệu Dương bỗng nhiên đổi giọng, “Chỉ là vì sao nhìn không giống Đàm tổng chút nào thế?”
Khuôn mặt tươi cười của Đàm Kính Nghiệp phút chốc cứng đờ: “…”
Trong nháy mắt, anh ta tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, Triệu Dương này đang nói ý rằng anh ta bị đội nón xanh sao?
Xui xẻo!
Hiện giờ, đối với mỗi câu nói của Phó Vãn, Triệu Dương đều tin tưởng không chút nghi ngờ, hai vợ chồng này lẽ ra chỉ có thể sinh ra con gái, nay lại có một thằng nhóc béo mập, quả là kỳ quái.
Triệu Dương nhìn Đàm Kính Nghiệp bị chọc tức đến đau sốc hông, trong lòng dâng lên loại khoái cảm khi trả được thù.
Triệu Dương nhìn một thai nhi đang cọ cọ lên cổ của Đàm Kính Nghiệp, âm thầm tặc lưỡi, ngoài miệng vẫn lải nhải: “Thật sự không giống đâu, mọi người cứ nhìn Đàm tổng mà xem, mi sụp mũi tẹt mặt chữ điền, không liên quan chút nào với đứa trẻ này.”
Cứ cười đi, rồi sẽ có lúc hai vợ chồng mấy người khóc thét.
Vẻ mặt của khách khứa xung quanh có vẻ rất xấu hổ nhưng thực tế lại dựng lỗ tai lên ăn dưa, hai mắt tỏa ra ánh nhìn phấn khích.
Ai mà chẳng biết tên nhóc họ Triệu kia rất được hoan nghênh trong đám phú nhị đại, lúc nào cũng nắm được tin bát quái nhanh nhất.
Chẳng lẽ… Nhị thiếu nhà họ Triệu biết được cái gì?
Ôi trời ơi!
Trần Lệ sợ tới mức suýt nữa thì không ôm nổi đứa bé đang khóc trong lòng, cô ta nhịn lại loại xúc động muốn cho Triệu Dương một cái tát, xấu hổ cười cười với khách khứa: “Con trai giống mẹ, thằng bé lớn lên có lẽ giống tôi.”
Trong lòng Trần Lệ dâng lên lửa giận ngập trời, hôm nay chính là ngày vui của nhà cô ta, thế mà Triệu Dương lại chạy tới phá đám!
Không biết anh trai chị dâu cậu ta dạy dỗ cậu ta như thế nào nữa.
Trần Lệ thấy Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng tiến lại đây, hơi sa sầm mặt mày, không ngờ Lý Mỹ Phượng không có ý định xin lỗi như cô ta nghĩ, mà chỉ bình tĩnh nói: “Đàm phu nhân, thân thể của tôi không thoải mái lắm, xin phép về trước.”
T