Chương 40 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Hoá ra là chủ nhân của tiệc đầy tháng lần này, chồng của Trần Lệ - Đàm Kính Nghiệp vừa mới bước ra.

Hai vợ chồng họ đứng một chỗ, mọi người xung quanh đều chúc mừng hai người có đôi nam nữ song toàn.

Đàm Kính Nghiệp cười đến mức không khép được miệng, có con trai rồi, cuối cùng bọn họ cũng được nở mày nở mặt.

Triệu Dương đi tới bên cạnh Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng, nghe thấy Lý Mỹ Phượng hâm mộ nói nhỏ: “Cũng không biết khi nào chúng ta mới được hạnh phúc như vậy.”

Triệu Dương bỗng nhiên kêu lên một tiếng, hai vợ chồng khó hiểu quay đầu lại nhìn cậu ấy.

Triệu Dương kinh ngạc nhìn quà tặng kia, chính là hộp quà mà nhà họ Triệu bọn họ tặng, nó được để ở chỗ khá dễ nhìn thấy.

Triệu Dương cảm thấy cái hộp… hình như mới động đậy.

Triệu Dương xoa xoa đôi mắt, trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt.

Mấy cái xác thai nhi chui từ trong hộp ra, tuy bé nhỏ nhưng lại phát ra sức lực mạnh mẽ chưa từng có, chúng nó nhanh chóng bò về phía Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ.

Triệu Dương nhìn thấy rõ ràng, có một thai nhi tứ chi bị đứt vừa quay lại nhìn cậu ấy một cái.

Một bước.

Lại một bước.

Bò qua đây!

“A ----”

Triệu Dương thét lên một tiếng chói tai, thiếu chút nữa thì ngất xỉu!

“Tiểu Dương, làm sao thế?” Triệu Côn Minh lập tức quan tâm, hỏi.

Sắc mặt Triệu Dương tái nhợt, ngón tay cậu ấy chỉ về phía Đàm Kính Nghiệp cùng Trần Lệ, run run rẩy rẩy nói không nên lời: “Thai… thai… bò…”

Xung quanh đã có người tò mò nhìn lại đây, thần sắc Triệu Côn Minh khẽ biến, lập tức túm chặt cổ áo sau của Triệu Dương, kéo cậu ấy tới một góc.

“Em vừa nói cái gì?” Ánh mắt sáng quắc của Triệu Côn Minh nhìn chằm chằm Triệu Dương, truy hỏi.

Triệu Dương không trả lời, cậu ấy nhìn khắp nơi thấy mọi người đều đang chúc mừng, giống như không nhìn thấy bất cứ cái xác thai nhi nào. Không phải chứ, vì sao chỉ có cậu ấy mới nhìn thấy?

Trong nháy mắt, Triệu Dương nghĩ tới tối hôm qua Phó Vãn điểm vào giữa mày của cậu ấy một chút, chẳng lẽ…

Triệu Dương nhanh chóng lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn Wechat cho Phó Vãn:

[Phó đầu bếp, tôi, vì sao tôi có thể nhìn thấy xác thai nhi bò ra từ hộp quà tặng? Hơn nữa tại sao nó còn chạy tới chỗ tôi?]

Nửa phút sau, Phó Vãn trả lời tin nhắn: [Cậu thiếu nợ nó.]

Triệu Dương nhớ tới đúng là mình đã lỡ chân đá một cái túi thi thể, tức khắc khóc không ra nước mắt: [Cũng không phải là tôi cố ý mà, nó hẹp hòi như vậy sao? Tôi cũng đã xin lỗi rồi đấy!]

Phó Vãn: [Ừ, quỷ nhỏ khá ghi thù.]