Chương 34 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Đoàn Đoàn tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm với cơ thể nhỏ bé còn đẫm hơi nước. Làn da phấn nộn của cậu bé ửng đỏ dưới ánh đèn, trông vừa tươi tắn vừa đáng yêu. Phó Vãn nhìn con, bất giác nhận ra cậu không mặc áo ngủ, chỉ khoác chiếc khăn tắm mỏng, khiến cô chợt nghĩ: "Mình nên mua thêm đồ dùng trong nhà cho con trai."

Đoàn Đoàn không để ý đến điều đó, cậu bé tò mò tiến lại gần tủ lạnh, kiễng chân để nhìn vào bên trong. Đôi mắt tròn xoe của cậu bé hiện rõ sự ngạc nhiên khi thấy tủ lạnh đầy ắp thức ăn: “Mẹ, sao tự nhiên tủ lạnh lại có nhiều đồ ăn thế ạ?” Đoàn Đoàn hỏi, mắt vẫn không rời khỏi những món ăn bên trong. Tôm, thịt, trứng gà và rau xanh đều có đủ, dù cậu bé nhớ rõ cả ngày mẹ không hề đi chợ hay mua sắm gì.

Đoàn Đoàn bắt đầu để trí tưởng tượng của mình bay xa. Cậu bé liên tưởng đến những khả năng đầy kỳ lạ, và khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lộ rõ nét lo lắng. Tuy cậu không sợ Thu Thu, nhưng khi nghĩ đến những con quỷ khác, cậu không khỏi run rẩy. Nhưng rồi cậu tự an ủi mình: "Nếu có một con quỷ nào đó cho mình nhiều đồ ăn thế này, chắc chắn đó phải là một con quỷ tốt bụng."

Trong khi Đoàn Đoàn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Phó Vãn đã nhẹ nhàng đóng lại cửa tủ lạnh. Cô khẽ nói: “Tiếc là không có trái cây.” Câu nói này kéo Đoàn Đoàn trở lại thực tại. Cậu bé lập tức quay sang hỏi mẹ: “Mẹ thích ăn trái cây gì ạ?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Phó Vãn thoáng bối rối. Trong tâm trí cô, những ký ức về người cha hiền lành bỗng ùa về. Cô nhớ về người đàn ông ấy, lúc nào cũng bận rộn với công việc nhưng vẫn dành thời gian để chăm sóc cô. Những buổi tối khi cô làm bài tập, cha luôn mang vào những đĩa trái cây đã rửa sạch. Mẹ cô thì thường chuẩn bị những món trái cây thập cẩm đẹp mắt, trang trí thêm chiếc dĩa nhỏ bạc mà cô thích nhất.

“Ngày trước, mẹ thích ăn đào, táo và nho,” Phó Vãn đáp, giọng nói hơi trầm tư, như chìm vào ký ức xưa cũ.

“Vậy bây giờ mẹ không thích nữa sao?” Đoàn Đoàn ngập ngừng hỏi, đôi mắt cậu bé ánh lên vẻ lo lắng. Cậu không dám hỏi thẳng liệu có phải vì sinh mình ra mà mẹ không còn thích ăn trái cây nữa không.

Phó Vãn nhìn con, mỉm cười dịu dàng. “Hiện tại… mẹ đặc biệt thích ăn quả nho,” cô trả lời, khiến Đoàn Đoàn thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười của mẹ luôn là thứ xoa dịu lòng cậu bé mỗi khi cảm thấy bất an.

Sau đó, khi Đoàn Đoàn bắt đầu tỏ ra buồn ngủ, Phó Vãn khuyên con nên về phòng ngủ sớm. Cô ngồi thiền trên giường, lắng nghe những âm thanh từ phòng bên. Bài hát thiếu nhi quen thuộc “Thỏ con ngoan ngoãn” cuối cùng cũng dừng lại, nhưng tiếng Đoàn Đoàn lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ vẫn vọng tới tai cô.

Phó Vãn nhẹ nhàng duỗi tay ấn xuống nệm, cảm nhận sự cứng rắn của nó. Cô thầm nghĩ, liệu điều kiện của căn phòng thuê tạm bợ này có khiến Đoàn Đoàn khó ngủ không, hay có điều gì khác? Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, khe khẽ nhưng rõ ràng, rồi cửa phòng cô từ từ mở ra...