Chương 32 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Tiết Định Khôn có chút không dễ chịu nhìn theo bạn tốt ngồi lên xe rời đi, lại lập tức nhìn sang Đoàn Đoàn, nỗ lực đè lại giọng nói sao cho dễ nghe hơn: “Bạn nhỏ Đoàn Đoàn~”. Xui thay, thanh âm không thấy nhẹ nhàng hơn mà không hiểu sao lại có chút quỷ dị.

“Mẹ, mẹ ơi, Đoàn Đoàn muốn về nhà, con… con mệt mỏi.” Đoàn Đoàn nôn nóng thúc giục.

Phó Vãn rũ mắt nhìn con trai, cậu bé đã gấp đến gương mặt đỏ bừng bừng, tay nhỏ gắt gao túm lấy góc áo cô, cô trấn an nói: “Ừ, chúng ta về nhà thôi.”

Bọn họ không mang theo quá nhiều đồ đạc, cứ để toàn bộ vào xe đẩy là được.

Chờ thu dọn xong, Đoàn Đoàn bỗng nhiên chú ý tới Phó Vãn vừa mới pha một gói mì khác.

Phó Vãn đặt bát mì ở dưới gốc cây hoè, lạnh nhạt nói: “Chúng ta cứ để tạm bát mì này ở đây, về nhà trước đã.”

Đoàn Đoàn có chút áy náy nhìn Phó Vãn, mì ăn liền cũng cần có tiền mới mua được, hình như cậu bé làm lãng phí tiền rồi.

“Mẹ, không thì chúng ta lấy mì gói về ăn đi.” Đoàn Đoàn đề nghị.

Phó Vãn không ăn cơm, cho nên dù có mang về cũng chỉ có Đoàn Đoàn ăn, nhưng cô chỉ nhìn Đoàn Đoàn nói: “Không được, pha lâu rồi, vị không còn ngon nữa.”

Phó Vãn đẩy chiếc xe nhỏ đi về phía tiểu khu, Đoàn Đoàn cũng dùng hai cánh tay nhỏ giúp cô đẩy, ánh đèn đường chiếu ra hai thân ảnh một lớn một nhỏ.

Tiết Định Khôn có chút thất vọng, anh ta bị giam ở cây hoè già này cũng gần hai tháng rồi, chỉ duy nhất nhóc Đoàn Đoàn kia nhìn thấy anh ta, kết quả là giờ nhóc đó cũng đi rồi.

Thơm quá đi…

Mũi của Tiết Định Khôn khẽ giật, nhìn chằm chằm bát mì kia.

Tiết Định Khôn phát hiện anh ta không thể ăn đồ ăn của con người nữa, lúc trước có người qua đường không uống hết trà sữa thì tùy tiện vứt ở dưới tàng cây, anh ta cũng thử uống nhưng không thể uống nổi.

Trên bát mì đỏ thẫm còn đặt một đôi đũa, giống như là cố ý để lại.

Tiết Định Khôn cầm lấy đũa gắp một ít cho vào miệng nếm thử, vị dưa chua quen thuộc của mì Khang sư phụ ồ ạt tiến vào khoang miệng, đôi mắt của Tiết Định Khôn bỗng sáng rực lên!

“Con mẹ nó! Mình ăn được rồi!”

Tiết Định Khôn quay đầu nhìn thân ảnh đã đi khuất của hai mẹ con Phó Vãn, lại quay lại nhìn mì gói nóng hổi được đựng trong bát chữ “Thọ” màu đỏ thẫm, cuối cùng đưa ra kết luận ---

“Không lẽ cái chén chữ ‘Thọ’ này chính là một pháp khí?”

“Mẹ, con có chút mệt.” Đoàn Đoàn không đẩy nổi xe nữa, hơi chán nản buông hai tay ra.