Chương 30 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Rẻ như vậy sao?

Ở trong vòng tùy tiện mời một thiên sư tới cửa nhà thì giá khởi điểm cũng phải hơn một vạn tệ rồi, thiên sư tới từ Kinh Thị lại càng đắt giá, lót nền cũng đã mấy chục vạn tệ.

Trước tiên không nói tới việc Phó Vãn có thực sự có bản lĩnh hay không, chỉ là thời điểm phát hiện nhà anh ấy có chôn xác trẻ em dưới giàn nho, cô cũng ra giá chỉ dừng ở 5 con số.

Một chén mì này cho dù là 18888 tệ cũng không có gì quá đáng!

Quán nghèo của Phó Vãn, cho dù kiếm được nhiều cũng đều cầm không ấm tay.

Phó Vãn muốn thử xem, có thật là dựa vào hệ thống mỹ thực này sẽ kiếm được tiền hay không.

Vì vậy Phó Vãn gật gật đầu: “Đúng vậy, một chén 1888 tệ.”

Triệu Côn Minh vừa cầm lấy điện thoại, Triệu Dương đã đi trước một bước, chuyển 6000 tệ vào điện thoại cho Phó Vãn.

Giây tiếp theo, di động của Phó Vãn liền truyền đến thanh âm thông báo tin nhắn.

Hệ thống mỹ thực hoá đá luôn rồi.

Đoàn Đoàn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Phó Vãn, mẹ thật là lợi hại!

Về sau cậu bé cũng muốn trở thành một người có thể kiếm được rất rất nhiều tiền.

Phó Vãn nhìn màn hình di động, nhắc nhở: “Thừa tiền rồi.”

Triệu Dương cười he he, cậu ấy giơ một bên chân lên, kéo chiếc tất cao cổ xuống dưới, lộ ra một vòng bầm xanh trên cổ chân: “Đầu bếp Phó, cô xem xem chân này của tôi có thể giải quyết được không?”

Triệu Dương khóc không ra nước mắt: “Sáng nay tôi ngủ dậy thì thấy cổ chân bị xanh lại như vậy, tôi nhớ rõ tôi chỉ dùng chân này đá bao nilon thôi, nhưng làm sao mà tôi biết được bao nilon đó lại đựng t.h.i t.h.ể của thai nhi chứ.”

Sau khi phát hiện, cậu ấy cũng đã xin lỗi rồi mà.

Phó Vãn nhìn Triệu Dương, giơ tay điểm ở giữa lông mày của cậu ấy: “Có thể, ngày mai là ổn rồi.”

Tức khắc Triệu Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu ấy tươi cười vô cùng xán lạn nói tạm biệt với Phó Vãn và Đoàn Đoàn.

“Đứng lại.” Âm thanh lãnh đạm của Phó Vãn vang lên, cô liếc xéo một cái: “Rửa chén cho sạch đi.”

Triệu Dương ngốc tại chỗ luôn rồi: “A?”

Hệ thống mỹ thực cũng ngây người: [hả?]

Làm gì có bà chủ nhà nào bắt khách hàng của mình ăn xong phải đi rửa chén đây!!

Triệu Côn Minh dìu vợ mình lên xe, đầu cũng không thèm quay lại mà chỉ ném ra một câu: “Tiểu Dương, đi rửa chén đi!”

Triệu Dương nhìn anh trai chị dâu của mình nhanh nhẹn trèo lên xe, còn tiện tay đóng luôn cả cửa xe: “…”

“Em giúp anh tiểu Dương đổ nước rửa chén ạ.” Đoàn Đoàn nhiệt tình lấy ra một bình nước rửa chén từ trong ngăn tủ, đổ vào trong chậu nhựa.