Chương 151 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Trời đã khuya, những người trung niên như Tiết Quốc Thịnh đã sớm buồn ngủ. Sau khi Vương Phong rời đi, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến khiến họ không thể chịu đựng được nữa.

Triệu Dương và Đàm Nguyệt Nhi vẫn còn hưng phấn hỏi: “Đầu bếp Phó, khi nào thì đóng cửa quán? Nếu không chúng tôi đưa hai người về ha?”

Phó Vãn lắc đầu: “Tôi còn có khách, mấy người đi trước đi.”

Triệu Côn Minh muốn nói cô nhi quả phụ đêm khuya dễ gặp nguy hiểm, nhưng lại nghĩ đến thủ đoạn khó lường của Phó Vãn đành phải im lặng.

Họ chào tạm biệt Phó Vãn rồi lần lượt lên những chiếc ô tô sang trọng đỗ bên đường.

Linh hồn cây hòe già lảo đảo đi về phía cửa số xe của Tiết Quốc Thịnh và Tề Tú Lan rồi nói: “Ba chồng, mẹ chồng, hãy chăm sóc Tiểu Tiết thật tốt... Mấy người có biết kính già yêu trẻ không!”

Bà lão hòe tinh chưa kịp nói xong thì Tiết Quốc Thịnh đã đạp ga phóng xe đi, thổi cho bà lão hòe tinh một ngụm khói xám xịt.

Trong đêm khuya, bướm đêm lảng vảng quanh ánh đèn đường mờ ảo, hầu như không thấy người qua đường.

Phó Vãn nhìn thấy Đoàn Đoàn lấy tay dụi mắt: “Buồn ngủ à?”

Đoàn Đoàn ngượng ngùng gật đầu.

Phó Vãn ngồi xuống ghế và đưa tay về phía Đoàn Đoàn, cậu bé đỏ mặt và lao vào vòng tay của Phó Vãn.

Phó Vãn để Đoàn Đoàn ngồi vào lòng cô, vòng tay ôm lấy cậu bé:"Sau này nếu thấy buồn ngủ thì cứ ở nhà ngủ đi."

Đoàn Đoàn đột nhiên tỉnh dậy, nắm lấy tay áo Phó Vãn, căng thẳng nói: “Con muốn làm việc với mẹ.”

Phó Vãn nhẹ nhàng ừ một tiếng, dùng lòng bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vào lưng Đoàn Đoàn.

Ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của mẹ, Đoàn Đoàn càng buồn ngủ hơn, cậu bé kéo mạnh góc áo của Phó Vãn, thấp giọng lẩm bẩm: “Mẹ, sau này Đoàn Đoàn cũng sẽ nấu ăn cho mẹ. Đoàn Đoàn muốn ăn cơm cùng mẹ... ừm...”

Phó Vãn cụp mắt xuống trầm tư, cả nhà cùng nhau ăn cơm thực sự là một cách rất quan trọng để bày tỏ tình cảm.

Điều cô mong chờ nhất trước đây là cả gia đình cùng nhau ăn cơm và trò chuyện về những điều thú vị ở trường bên trong phòng ăn. Luôn luôn có tiếng cười và tiếng cười tràn ngập trên bàn ăn của gia đình họ.

Việc ba của Đoàn Đoàn đã c.h.ế.t không sao cả, cô cũng có thể ngồi ăn chung bàn với Đoàn Đoàn.

Phó Vãn: “Ồ.”

Hệ thống hiện ra: [Kí chủ, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô đã thu được công thức cơm dạy làm cơm chiên. ]

Cô biết.

Hệ thống nhắc nhở: [ Kí chủ, cô đã ăn hết mì ăn liền, đề nghị đổi sang thực đơn mới. Cơm chiên khá ngon đó. ]

Phó Vãn: “Có thể cân nhắc.”