Chương 143 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Bà cụ bĩu môi, có chút không cam lòng, tức giận ném đồ rửa chén xuống nước làm nước văng tung tóe, sau đó lại phát hiện không có người quan tâm nên lại giận dỗi nhặt lên tiếp tục rửa bát. Ba người phụ nữ có mặt, hai lớn một nhỏ đều im lặng.

Bọn họ cộng lại cũng không tâm pha lê như bà lão này đâu. Thật là…

Tối nay Vương Phong đã tiếp thu được nhiều kiến thức mới.

Ngày nay ngay cả cây hòe cũng thành tinh hóa hình rồi ! Còn tự tìm cho mình một tiểu thịt tươi.

Vương Phong nhớ tới hai tháng trước ở đây hình như đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Người liên quan đến vụ tai nạn dường như là một phú nhị đại, nghe nói đã trở thành người thực vật.

Chẳng lẽ là con trai của họ?

Vương Phong nhìn thấy Phó Vãn đã sai bà lão rửa bát, hình như cô muốn đóng cửa quầy hàng.

88888 nhân dân tệ, anh ấy thực sự không mua nổi một bát mì ăn liền.

Mạng sống của anh ấy có đáng giá 88888 không?

Vương Phong suy nghĩ một chút, mạng anh ấy hẳn là không đáng giá 88888 "Khách quen, tối nay chúng tôi sắp đóng cửa. Bát mì ăn liền cuối cùng được bán với giá 518 tệ." Phó Vãn khẽ mỉm cười: "Anh có muốn ăn không?" Giọng nói của người phụ nữ giống như làn gió đêm mát lạnh, khiến Vương Phong sững sờ tại chỗ.

518 một bát.

Vẫn là giá gốc từ đêm hôm kia.

Rõ ràng mới nãy Phó Vẫn thu mỗi người 88888, nhưng khi anh ấy đến đây, vẫn chỉ là 518…

Phó Vãn nói thêm: "Nhưng không có kèm dịch vụ tặng bùa chú." Dây cung căng thẳng cả ngày lúc này đã sụp đổ, mũi Vương Phong cảm thấy chua chát, nước mắt điên cuồng chảy ra.

Anh ấy che mặt, nghẹn ngào nói: “Tôi ăn, tôi ăn!”

Hệ thống mỹ thực: [? Khách quen?]

Phó Vẫn nhìn Đoàn Đoàn cười nói: “Lấy một cái bát đun nước nấu mì ăn liền cho khách quen.”

Phó Vẫn bình tĩnh nói: “Vừa rồi cậu nói chỉ cần quay lại là được mà đúng không?”

Khách hàng lại đến, mặc dù lần trước không ăn, nhưng không phải giờ đã quay lại rồi sao? Khách đã từng đến và quay trở lại miễn cưỡng cũng có thể được coi là khách quen có phải hay không?

Hệ thống mỹ thực: [...] Cưỡng từ đoạt lý.

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con đi lấy bát đĩa và đũa cho chú." Cây hòe già đang rửa bát nhưng vẫn nhường chỗ cho Đoàn Đoàn lấy bát đĩa sạch và đũa từ bên dưới ra.

Chuyện này kỳ thực không liên quan gì đến đám người Triệu Dương, nhưng Triệu Dương chỉ đơn giản là thuộc tính ăn dưa trỗi dậy nên ngồi xuống nghe ngóng.

Thật ra Vương Phong đã ăn mì gói rất nhiều lần, đã thử đủ loại hương vị, nhưng bát mì bò kho đêm hè này vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của anh ấy cả những ngày về sau này.