Chương 130 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Sáng sớm, anh ấy lại gõ cửa nhà Phó Vãn nhưng vẫn còn không có phản hồi, Vương Phong mới nhận ra có lẽ tối hôm qua hai mẹ con không có ở nhà nên mới không có người mở cửa.
Vương Phong đối mặt với ánh sáng ban mai, hít thở không khí trong lành nhất, lắng nghe tiếng chim hót trên cành, nỗi sợ hãi đêm qua dần dần tan biến theo sương sớm. Quên tiểu quỷ tối qua đi, quỷ dù có táo bạo đến đâu cũng không thể ngang nhiên xuất hiện giữa ban ngày ban mặt được phải không?
Vương Phong chạy đến nơi anh bỏ lại xe điện nhỏ tối hôm qua để tìm nhưng không chiếc xe ở đó nữa, anh cảm thấy rất buồn bã, có lẽ nó đã bị kẻ trộm lấy mất rồi.
Không ngờ chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, một người quen cũng hay đi ship hàng bỗng gọi điện cho anh:"Anh Phong, trên đường em nhặt được một chiếc eDonkey nhỏ, rất giống với chiếc xe anh đang đi. Anh có bị mất xe không?"
"Là của tôi!" Vương Phong vui mừng kêu lên, lập tức đi lấy lại xe điện nhỏ của mình. Con xe điện này rất bền, ngoài việc bị dính một vài vết trầy xước ra thì chưa bị hỏng, vẫn có thể cưỡi được.
Vương Phong nhìn hộp giao đồ ăn, tim đập loạn xạ sau mười lăm phút chuẩn bị tinh thần, cong ngón tay hoa lan chỉ run rấy mở ra một khe hở. Hộp giao đồ ăn trống rỗng. Con quỷ nhỏ trốn trong hộp giao đồ ăn đêm qua đã thực sự biến mất.
Vương Phong chợt cảm thấy có loại vui mừng vì sống sót sau thảm họa. Cuộc đời không cho phép anh ấy phải chán nản nên chỉ cần sống sót thì anh ấy phải phấn chấn lên và tiếp tục kiếm tiền.
Động tác đang ngẩng đầu uống nước của Vương Phong bồng cứng đờ. Giọng nói này...!
Anh ấy quay lại thì thấy nữ quỷ nhỏ lại tới nữa.
Không phải, tại sao cô nhóc này lại gọi anh ấy là ba.
Vương Phong vẫn còn độc thân, anh ấy đang cổ kiếm thêm tiền trong thành phố hết năm nay, sau đó trở về quê hương để hẹn hò trong dịp Tết Nguyên Đán nhằm tìm một cô gái tốt cho mình để kết hôn.
Nữ tiểu quỷ lặng lẽ leo lên hộp đựng đồ ăn của Vương Phong, ngồi khoanh chân ở phía trên, cúi đầu nhìn Vương Phong, giọng nói khàn khàn tiếp tục: “Con đã về nhà giúp ba dọn phòng.”
Giống như yêu cầu được khen ngợi.
Vương Phong bị dọa sợ hãi đến mức muốn bỏ chạy nhưng lại ngay lập chú ý đến "ngôi nhà" mà nữ quỷ nhỏ nói đến hình như không phải là ngôi nhà số 04 đêm qua mà là nhà của anh ấy. Không...không phải là hình như, thật sự là nhà của anh ấy, nữ quỷ nhỏ ấy vậy ở nhà anh ấy vào ban ngày…