Chương 121 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Biết được địa chỉ nhà của Phó Văn, Vương Phong lại thắp sáng kỹ năng trở thành một vận động viên chạy đường dài, một đường chạy như điên đến khu dân cư cũ của Phó Vãn. Vương Phong đã không còn quan tâm đến việc quấy rầy trẻ mồ côi và góa phụ vào đêm khuya có bị coi là hành vi quấy rối hay không, đáng tiếc Phó Vãn lại không mở cửa.

Vương Phong dứt khoát ngồi xuống ở lối vào cầu thang, dựa vào lan can. Nữ quỷ nhỏ sợ hãi nhìn cửa nhà cho thuê, nghe thấy bài hát "Thỏ con ngoan ngoãn" từ bên trong phát ra liền biến mất ở đầu cầu thang.

Có một lệ quỷ rất mạnh mẽ bên trong cánh cửa đó.

Sáng sớm, chim trên cành ngoài cửa sổ ríu rít, ánh nắng dịu nhẹ tràn xuống. Triệu Dương ngáp một cái, đi tới phòng khách gỗ gõ: "Đầu bếp Phó, cô dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

"Anh Tiếu Dương, mẹ em không ăn."

Đoàn Đoàn hăng hái bước ra từ phòng khác nói.

Triệu Dương: "?"

Ngay cả thầy phong thủy cũng cần ăn mà phải không?

Người sống nhà ai mà không cần ăn vậy?

Nếu Phó Vãn đã không thích ăn, có bản lĩnh như vậy sao cứ phải chấp niệm với việc trở thành đầu bếp thế?

"Ăn sáng đi." Phó Vãn mở cửa bước ra ngoài, để lại vài lời rồi đi xuống lầu.

Sáng nay nhà họ Triệu đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, từ bữa sáng kiểu Trung Quốc đến bánh ngọt phương Tây.

Nhưng Phó Vãn lại không ăn gì, chỉ uống nửa bát cháo.

Mặt khác, Đoàn Đoàn ăn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra giống chú hamster nhỏ, cậu bé không chỉ ăn que bột chiên, bánh bao mà còn cả bánh bao bơ, khiến Lý Mỹ Phượng bật cười.

Vợ chồng Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng đêm qua cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon, cảm giác bị người nhớ nhung dòm ngó cũng không còn nữa. Nhà họ Triệu thường ngày ít người, trên bàn ăn chỉ có ba người cùng ăn, nhưng hôm nay lại có nhiều người hơn, cảm giac thật náo nhiệt, đúng là vẫn phải có những đứa trẻ mới giống gia đình.

Lý Mỹ Phượng đang bận lấy đồ ăn cho Đoàn Đoàn và Nguyệt Nhi. Đoàn Đoàn ăn uống vui vẻ, chỉ có Nguyệt Nhi là không có ăn uống. Những chuyện vừa qua quả thực là một cú sốc đối với một cô bé mới bước vào lớp 10 khi gặp phải sự thay đổi kinh hoàng như vậy.

Lý Mỹ Phượng đau lòng chạm vào tóc Nguyệt Nhi và nói: "Nếu Nguyệt Nhi không ngại, từ nay về sau ở chỗ của cha mẹ nuôi, coi nơi này là nhà."

Nguyệt Nhi biết rằng lời nói của Lý Mỹ Phượng xuất phát từ lòng chân thành, ngay từ khi được thụ thai cô bé cũng đã có mối gắn kết chặt chẽ với ba và mẹ nuôi.