Chương 119 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Vẫn là một bức tường trắng như tuyết, trong lòng Vương Phong có chút ớn lạnh, ánh mắt lại dán chặt vào "Tầng 1" gắn liền với bức tường trắng. Anh ấy thế mà đã chạy từ tầng mười tám xuống tầng một!
Ra ...ra ngoài?
Anh ấy quay lại nhìn ra bên ngoài, bên trái chính là sảnh vào!
"Mình thực sự ra ngoài rồi!"
Vương Phong lập tức cảm thấy vui mừng vì sống sót sau thảm họa, anh ấy lau nước mắt và lao ra khỏi sảnh, bất chấp đôi chân mỏi nhừ.
Xe đạp điện vào lúc anh ấy mang đi vẫn đang đậu ở cổng, Vương Phong nhảy lên, tra chìa khóa vào ổ khóa rồi vặn hết tay ga.
Con xe điện nhỏ màu vàng lao ra rồi ra khỏi chung cư, chạy thật nhanh trên đường.
Cơn gió mát của đêm hè thổi vào mặt, thổi bay mồ hôi trên mặt, hơi lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, thẳng vào tim phổi.
Cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu anh ấy một cách không thể kiểm soát, bao gồm một chiếc bàn cao, một chiếc bình đựng tiền bằng giấy sáp đang cháy và một đám quỷ nhỏ.
Anh ấy thực sự có thể sống sót ra ngoài ư?
Vương Phong không biết mình có phải là nhân vật chính của một bộ phim kinh dị không, thế mà lại có năng lực chạy trốn tuyệt vời như vậy.
Nhưng cơn gió đêm hè mát mẻ, xung quanh là những cửa hàng đã đóng cửa và những ngọn đèn giao thông sáng lên đèn xanh bình thường trước mặt. Tất cả điều này, đều chân thực đến thế
Anh ấy - Vương Phong thế nhưng thật sự tìm được đường sống trong chỗ chết! Vương Phong nhìn chai nước khoáng rỗng trong túi quần với vẻ mặt phức tạp. Một lần là trùng hợp, nhưng hai lần chẳng lẽ là trùng hợp ư? Anh ấy thực sự đã thoát khỏi miệng quỷ nhờ một chai nước được bà chủ bán mì ăn với giá c.ắ.t c.ổ đưa cho.
Nghĩ tới đêm đó anh ấy quyết đoán chạy trốn như thế nào, Vương Phong không khỏi đỏ mặt.
Trong lúc chờ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, một chiếc xe tải bán điện màu vàng từ phía sau chạy tới, anh trai này đánh giá Vương Phong và hộp cơm trưa của anh ấy.
"Anh Vương, anh giao hàng tới giờ này mới về nhà sao?" Người tới nhận ra Vương Phong nên chào hỏi ngay lập tức.
Vương Phong lơ đãng gật đầu.
Người giao hàng nhìn hộp cơm của anh ấy, do dự một lúc rồi nhắc nhở: "Sao hộp cơm của anh lại động thế? Trong đó có thứ gì à? Không phải chuột đó chứ?"
Nếu để thực khách biết điều này, ai còn sẵn lòng ăn đồ ăn do Vương Phong mang đến? Bẩn lắm đó!
Khi đèn xanh bật lên, người giao hàng nói: "ngày mai gặp lại", rồi vỗ nhẹ vào cánh tay cứng đơ của Vương Phong, vặn ga rồi phóng đi.
Vương Phong không rời đi.