Chương 11 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Sắc mặt Phó Vãn chính đáng mà chất vấn: “Trói định tôi ba ngày, vì sao đến một nhiệm vụ cũng chưa tuyên bố?”
Hệ thống mỹ thực: […]
Ngay sau đó, việc cưỡng chế cởi trói bị Phó Vãn huỷ bỏ.
Hệ thống mỹ thực nhìn tư thái “từ giờ trở đi sẽ mười phần phối hợp của Phó Vãn”, quá đỗi vui mừng.
Quả thực là khổ tận cam lai!
Căn cứ vào cốt truyện nguyên bản, ba của Phó Vãn chính là một thế hệ đầu bếp, gien ưu tú có lẽ sẽ được di truyền chăng?
Hệ thống mỹ thực nhìn Phó Vãn, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô chắc chắn là một người giỏi nấu ăn, tâm tình nó mới nãy còn vô cùng uể oải trong nháy mắt đã mãn huyết sống lại.
Hệ thống mỹ thực hưng phấn kêu lên: [Đinh, chúc mừng kí chủ kích hoạt nhiệm vụ mỹ thực cho người mới, nhiệm vụ khen thưởng: tuỳ ý chọn nguyên liệu nấu ăn 5 sao, thời gian cần hoàn thành nhiệm vụ: trong vòng 5 ngày.]
Hệ thống mỹ thực cũng rầu thúi ruột, ký chủ dùng quỹ mua sắm nó chuẩn bị cho người mới thuê nhà hết rồi, làm gì còn đủ tiền mà mua nguyên liệu nấu ăn? Chỉ có thể mang nguyên liệu nấu ăn ra làm khen thưởng cho nhiệm vụ sơ cấp mà thôi.
Muốn mở quán mỹ thực không phải chuyện dễ, trừ bỏ các loại nguyên liệu nấu ăn, gia vị, còn cần các thiết bị như nồi niêu, bếp lò, thậm chí là bàn ghế, còn phải xác định vị trí của quầy hàng.
Thời gian năm ngày, tính ra cũng khá gấp.
Phó Vãn bình tĩnh đáp: “Đã biết.”
“Mẹ, sao mẹ không nói gì vậy?” Âm thanh mềm mại đánh gãy suy nghĩ của Phó Vãn, cánh tay nhỏ như củ sen của Đoàn Đoàn che lại bụng của mình, đỏ mặt xấu hổ nhìn Phó Vãn.
Phó Vãn hoàn hồn, duỗi tay cầm lấy ly nước trong tay của Đoàn Đoàn để lên bàn, kéo cậu bé đi ra khỏi phòng bếp trống rỗng.
Phó Vãn: “Đói bụng thì ăn cơm.”
Khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn tràn ngập mê hoặc, trong phòng bếp rỗng đến mức con gián còn không thèm ghé thăm, cậu bé vừa mới xem qua bên trong không có cái gì có thể ăn được.
Hệ thống mỹ thực không còn trạng thái khóc chít chít như vừa nãy nữa, nó vô cùng hưng phấn kêu lên: [Ký chủ sẽ chuẩn bị bữa tối đầu tiên cho bảo bảo sao? Thật là tình thương vĩ đại của mẹ!]
Phó Vãn lại ngồi xuống sô pha: “Đoàn Đoàn, đi mở cửa.”
Đoàn Đoàn không hiểu rõ lắm, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi mở cửa.
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa được mở ra từ bên trong, bên ngoài tức khắc truyền đến một trận kinh hô, hương thơm đậm đà của cơm chui vào mũi Đoàn Đoàn.
Anh trai chủ nhà Dương Chấn Vinh còn chưa kịp gõ cửa đã bị động tác mở cửa của Đoàn Đoàn làm cho giật mình, anh ta nhanh chóng cầm vững mâm đồ ăn trong tay, ánh mắt liếc vào bên trong nhà, dừng ở trên người của Phó Vãn đang ngồi trên sô pha.