Chương 109 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.
Vứt đi thì bọn họ cũng không thấy tiếc, vì dựa theo sự phân phó của Phó Vãn là không cần tìm xe quá đắt, nếu vứt đi thì cũng chỉ mất một số tiền nhỏ mà thôi, nhưng biển số xe lại không dễ có được..
Phó Vãn lắc đầu:"Không cần đâu, mỗi ngày mang những chiếc xe này ra sân phới nắng hai tiếng, phơi trong vòng bảy ngày, sau đó mời mấy người đàn ông có dương khí nặng làm tài xế, chạy một vòng quanh Ninh Thành là có thể dùng rồi.
Phó Vãn bổ sung đề cử:"Chủ nhà đồng thời là hàng xóm của tôi, anh ấy làm nghề mổ lợn, anh ấy có thể làm được."
Những người làm chủ lò mổ và bán thịt lợn đều có dương khí và âm khí rất nặng, âm hồn bình thường đều không dám tới gần, để cho bọn họ làm loại chuyện này là thích hợp nhất.
Nhân tiện, đây cũng có thể coi như là cô trả cho những giấy màu được mượn từ gia đình anh ấy.
Triệu Côn Minh nghe Phó Vãn nói thế thì lập tức gật đầu, tỏ vẻ anh ấy đã nhớ kỹ.
Phó Vãn đứng dậy hỏi:"Phòng tôi ở đâu?"
"Đầu bếp Phó, phòng của cô và Đoàn Đoàn ở ngay phòng khách bên cạnh Nguyệt Nhi, mời cô đi xem phòng." Triệu Côn Minh lập tức bảo quản gia dẫn Phó Vãn và Đoàn Đoàn đến phòng ngủ.
Đàm Nguyệt Nhi mặc bộ đồ ngủ màu hồng, vẻ mặt vẫn có chút hoảng hốt, mặc dù cô ấy rất buồn ngủ nhưng cố chống đỡ mí mắt không dám hạ xuống, nhìn Phó Vãn muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên chuyện tối nay tác động không nhỏ đến cô ấy.
Phó Vẫn nhắc nhở một câu: “Không cần lo lắng quỷ sai sẽ kéo cô đi âm tào địa phủ, mọi việc đã được giải quyết rồi.”
Đương nhiên Đàm Nguyệt Nhi cũng sẽ không bị mắc bệnh thay em gái mình nhưng cô ấy sẽ bị giảm dương thọ.
Đàm Nguyệt Nhi như trút được gánh nặng, ngoan ngoãn gật đầu trở về phòng nghỉ ngơi.
Phó Văn đi vào phòng khách, phòng khách được quét dọn rất sạch sẽ.
Đầu tiên cô niệm chú tấy hết bụi trên người rồi mới ngồi lên chiếc giường mềm mại, dùng ngón tay thon dài mở cúc quần áo ra, bộ quần áo trắng trơn trượt xuống theo da thịt mịn màng của Phó Vân, lộ ra những bí mật ẩn giấu bên dưới lớp vải vóc.
Ở phía sau lưng cô có những vết sẹo chằng chịt, vặn vẹo, đan xe vào nhau, đều là dấu vết của việc cô bị sét đánh khi độ kiếp.
Phó Vãn nghĩ đến sư phụ của mình là Vân Hoa Tử. Ông từng nói rằng nếu cô muốn sống sót sau lôi kiếp và trở thành Địa Tiên, thì cô phải giải quyết hết nhân quả của mình.
Không chỉ là duyên làm mẹ con với Đoàn Đoàn, còn là nợ mà đám cực phẩm thân thích kia nợ cô... hơn hết, đó là duyên nợ với đấng đã sinh thành ra cô.