Chương 2 - Tất Cả Chỉ Là Một Lời Hứa Không Thật

Những lời sắp nói ra lại một lần nữa bị Thẩm Thanh Âm nuốt xuống.

Tất cả những hy vọng của cô… đều tan biến theo hình xăm ấy.

Rõ ràng trước khi ra nước ngoài là Cố Trạch chủ động hứa hẹn với cô.

Rõ ràng là anh đã bất chấp khoảng cách giới tính mà chủ động hôn cô.

Là anh đã tỏ tình với cô trong cơn say, ánh mắt sâu đậm vô cùng.

Là anh luôn ghen tuông, không cho bất kỳ người con trai nào đến gần cô.

Tất cả những gì Cố Trạch từng thể hiện khiến Thẩm Thanh Âm không thể kiềm chế được tình cảm của mình.

Thế nhưng khi cô lún quá sâu, anh lại nói tất cả chỉ là do cô tự mình đa tình.

Thẩm Thanh Âm nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:

“Cố Trạch, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, em thích anh, anh cũng biết rất rõ mà.”

Cố Trạch lại tỏ vẻ thản nhiên:

“Thanh Âm, yên tâm đi, anh sẽ đợi em quay về.”

Nghe được câu trả lời ấy, Thẩm Thanh Âm bỗng bật cười.

Đến nước này rồi mà Cố Trạch vẫn còn tiếp tục lừa cô.

Cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, ánh mắt Cố Trạch hơi tối lại, giọng nói cũng mang theo chút căng thẳng:

“Thanh Âm, em sao vậy?”

Thẩm Thanh Âm cụp mắt, khẽ lắc đầu.

“Không có gì, chỉ là vui quá nên hơi xúc động thôi.”

Cố Trạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vui là được rồi. Bây giờ anh đưa em đi ăn, coi như đón em về.”

Anh kéo cô ra khỏi nhà, đưa lên xe.

Thẩm Thanh Âm theo thói quen mở cửa ghế phụ lái, nhưng vừa mở ra đã thấy một túi bỉm, một con búp bê và một chiếc túi xách phụ nữ đặt ở đó.

Chiếc túi đó cô không thể nào quen thuộc hơn — chính là món quà sinh nhật cô đã tặng Trình Viên Viên vào năm ngoái.

Cố Trạch vội vàng giải thích:

“Bạn anh hôm qua mượn xe, chắc mấy thứ này là đồ của cậu ấy bỏ quên lại. Hay là hôm nay em ngồi tạm ra ghế sau nhé?”

Thẩm Thanh Âm không nói gì, chỉ lặng lẽ đóng cửa ghế phụ lại rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sau.

Sau khi Cố Trạch lên xe, anh còn cố ý chỉnh lại con búp bê.

Dù sao thì đó cũng là món đồ chơi mà con gái anh thích nhất.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, nhưng Thẩm Thanh Âm không còn là cô gái từng ríu rít trò chuyện suốt dọc đường như trước nữa.

Cô chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cô không hiểu, tại sao Cố Trạch có thể vừa nói thích mình, lại vừa đi cưới người khác, thậm chí còn có con với người ta.

Cố Trạch thì lại khác thường, liên tục tìm chuyện để nói với cô.

Anh hỏi han cô như một người anh trai dịu dàng: cuộc sống ở nước ngoài thế nào, có quen không, có ai bắt nạt cô không.

Nếu là trước đây, chỉ cần Cố Trạch chủ động quan tâm như vậy, chắc chắn cô sẽ vui đến phát điên.

Nhưng bây giờ… cô lại chẳng muốn nghe những lời khách sáo vô nghĩa đó nữa.

Cô chỉ muốn anh tự mình thừa nhận mọi chuyện.

Thẩm Thanh Âm hời hợt đáp lại cho có.

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, Cố Trạch mở hộc để đồ rồi lấy ra một hộp kẹo bạc hà, đưa về phía cô ở hàng ghế sau.

“Thanh Âm, anh nhớ em cứ ngồi xe là dễ bị say xe, nên đặc biệt chuẩn bị kẹo bạc hà cho em.”

Nhìn hộp kẹo bạc hà trong tay anh, Thẩm Thanh Âm sững người.

Cô vốn không hề say xe.

Cô cũng không thích kẹo bạc hà, vì chỉ cần ăn bạc hà là cô sẽ hắt hơi không ngừng.

Trước đây, chính Cố Trạch còn dặn cô:

“Nghe nói ai ăn bạc hà mà hắt hơi liên tục là vì dị ứng. Em tuyệt đối đừng ăn loại này nữa, anh cũng sẽ nhớ kỹ điều đó.”

Nhưng bây giờ thì sao? Cố Trạch đã hoàn toàn quên hết rồi.

Vì người bị say xe… là Trình Viên Viên.

Người thích kẹo bạc hà… cũng là Trình Viên Viên.

Thẩm Thanh Âm cảm thấy nực cười đến khó tin.

Quả nhiên, yêu hay không yêu… khác nhau một trời một vực.

“Cảm ơn, không cần đâu. Em không thích kẹo bạc hà.”

Cố Trạch hơi cau mày.

“Sao thế? Trước đây em thích lắm mà?”

Có lẽ anh đã bắt đầu nhận ra cảm xúc của Thẩm Thanh Âm có điều gì đó không đúng, nhưng anh lại lười suy nghĩ sâu xa.

Dù sao, trong mối quan hệ giữa anh và Thẩm Thanh Âm, người luôn nắm thế chủ động… vẫn là anh.

Thẩm Thanh Âm không muốn nói thêm gì nữa, bèn nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Đến nhà hàng, Cố Trạch cũng không hỏi ý cô, tự mình gọi hết mấy món ăn.

Chẳng bao lâu, thức ăn được dọn lên đầy bàn.

Cố Trạch gắp một con tôm bỏ vào bát của Thẩm Thanh Âm:

“Ăn nhiều một chút, em đi nước ngoài lâu như vậy, chắc là rất nhớ hương vị quê nhà. Hôm nay anh gọi toàn món em thích đấy.”

Thẩm Thanh Âm nhìn con tôm trong bát mà không thể nào gắp nổi.

Cô bị dị ứng với tôm — chỉ cần chạm vào một chút là toàn thân nổi mẩn đỏ.

Mấy món còn lại trên bàn đều là món cay.

Dạ dày cô vốn yếu, trước nay chưa bao giờ ăn cay.

Ngày xưa đi ăn cùng nhau, Cố Trạch còn luôn nhắc phục vụ: “Tất cả món ăn đừng cho ớt.”

Còn bây giờ thì sao?

Chỉ hơn một năm trôi qua tất cả đã đổi thay.

Cố Trạch không hề để ý đến sự khác thường của Thẩm Thanh Âm, vừa ăn vừa nói:

“À đúng rồi, em còn chưa nói cho anh biết khi nào quay lại trường?”

“Anh nghe ba nói, thầy hướng dẫn của em ở trường rất coi trọng em, còn muốn giữ em lại để học lên tiếp. Anh thấy đây là cơ hội rất tốt, em nên cân nhắc cho kỹ.”

Tay Thẩm Thanh Âm đang gắp cơm cũng khựng lại giữa không trung.

Anh thật sự mong cô mãi ở nước ngoài, đừng bao giờ quay lại nữa sao?

Viền mắt cô bắt đầu cay xè, nhưng vẫn cố gắng kìm nén nước mắt.

“Vài ngày nữa em sẽ…”

Câu nói còn chưa dứt, chuông điện thoại của Cố Trạch bất ngờ vang lên.

Trên màn hình hiện lên một cái tên — Vợ yêu.

Cố Trạch theo phản xạ nhìn sang Thẩm Thanh Âm đang ngồi đối diện, trong mắt ánh lên một tia hoảng loạn.

Thẩm Thanh Âm giả vờ như không phát hiện gì, chỉ chăm chú ăn cơm trắng trong bát.

Lúc này Cố Trạch mới cầm điện thoại lên nghe máy, nhưng âm lượng được hạ rất thấp.

Thẩm Thanh Âm không nghe rõ người ở đầu dây bên kia nói gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy Cố Trạch nói:

“Anh về ngay.”

Cúp máy xong, Cố Trạch hơi áy náy nhìn cô, nói:

“Công ty có chút việc, anh phải quay lại một chút.”

“Thanh Âm, em cứ ăn đi nhé. Ngày mai anh sẽ mời vài người bạn đến, tụ họp một chút cho vui.”

Nói dứt lời, không đợi cô phản ứng, anh đã đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Nhìn bóng lưng vội vã của anh, trong tim Thẩm Thanh Âm như có một nhát dao đâm mạnh.

Giấc mộng đã tỉnh, trái tim cô cũng đã chết lặng.

Trở về nhà một mình, cô ngâm mình trong bồn tắm.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, cô được nhà họ Cố nhận nuôi.

Thế nhưng những người giúp việc trong nhà lại chẳng hề tôn trọng cô, chỉ vì cô là người được nhận nuôi, thậm chí còn thường xuyên âm thầm bắt nạt cô.

Có lần, bảo mẫu cố tình không để phần cơm cho cô, cô đành lén xuống bếp kiếm chút đồ ăn lúc nửa đêm.

Kết quả bị người giúp việc khác phát hiện, liền mắng cô thậm tệ. Đúng lúc đó, Cố Trạch đột nhiên trở về nhà và chứng kiến toàn bộ.

Anh lập tức túm lấy cổ áo người giúp việc kia, lạnh giọng:

“Ai cho cô cái gan dám đối xử như vậy với chủ nhà?”

Đó là lần đầu tiên Thẩm Thanh Âm gặp Cố Trạch —

Người anh hơn cô năm tuổi, là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô.

Từ khi có Cố Trạch chống lưng, không ai trong nhà dám coi thường cô nữa.

Ngày cô tốt nghiệp cấp ba, có một nam sinh tỏ tình với cô.

Cố Trạch tức giận đến mức đánh cậu ta một trận tơi bời.

Anh kéo cô vào góc tường, đột nhiên hôn cô.

Anh nói: “Chờ em tốt nghiệp đại học, anh sẽ cưới em làm vợ.”

Chỉ là một câu nói bâng quơ thời trẻ, vậy mà cô lại luôn khắc sâu trong tim suốt bao năm.

Thẩm Thanh Âm khẽ cong môi, tự giễu chính mình.

Khi cô chuẩn bị đứng dậy thì điện thoại bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Trình Viên Viên:

[Chắc cậu cũng biết hết rồi. Nếu vậy thì tháng sau tụi mình tổ chức đám cưới, hy vọng cậu cũng sẽ đến dự.]

Có đứa trẻ làm con bài trong tay, Trình Viên Viên không thèm giả vờ nữa.

Nếu là trước đây, chắc chắn Thẩm Thanh Âm sẽ gọi điện cho cô ta, chất vấn tại sao lại đối xử với mình như vậy.

Vì trong lòng cô, ngoài Cố Trạch ra, Trình Viên Viên là người quan trọng nhất.

Nhưng bây giờ, mọi thứ… đã chẳng còn ý nghĩa.

Cô đã quyết định buông bỏ tất cả.

Bọn họ đã có cả con rồi.

Dù cô có nổi giận thế nào, trong mắt người khác… cô chỉ là một trò cười đáng thương.