Chương 2 - Tần Tang
Tần Tang (P2)
Hắn nhẹ nhàng vung tay, mấy tên đàn ông cao to hôi hám bị đưa vào phòng, nhìn thấy Tạ Chi Hành cứ như là thấy Diêm Vương vậy, run rẩy co rúm lại trong góc.
Nếu Quận chúa vẫn còn tỉnh thì sẽ nhận ra được đây chính là nhóm tử sĩ đã giả làm giặc cỏ khi trước, rồi bị ả giết chết để lập công.
Cái thủ đoạn thay xà đổi cột này, ả biết, hiển nhiên Tạ Chi Hành càng biết rõ hơn.
Trước khi ả đi “Diệt giặc”, Tạ Chi Hành đã đến trước một bước bắt lấy bọn chúng, lại đến nơi xa đem một đám tử tù thay thế, bởi vì đám người kia vẫn luôn mang mặt nạ, mặt xanh nanh vàng, cho nên có bị đổi người thì Quận chúa cũng không hề phát hiện ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Tạ Chi Hành đã xây dựng được một thế lực nhỏ cho mình, nhưng cũng không gây ra sự chú ý gì.
Hắn vẫn dùng giọng điệu ôn hòa, liếc nhìn mấy người đang co cụm, nói:
- Sợ ta à?
Những kẻ này trước kia đều là tử sĩ, đến cái chết cũng không sợ, mà bây giờ lại vì một câu nói thong thả nhẹ nhàng của Tạ Chi Hành mà bị dọa đến run như cầy sấy, lập cập quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Chắc hẳn trong thời gian này, bọn họ đã kinh qua không ít khổ sở.
Tạ Chi Hành mới vừa rồi mặt còn ôn hòa, tự nhiên không hiểu làm sao lại trở nên lạnh lùng, giơ tay lấy kiếm chặt đứt cánh tay của một người trong đó, nhẹ nhàng nói:
- Ta không thích người khác xin tha với ta.
Người kia đau đớn lăn lộn trên mặt đất, những người khác như chim sợ cành cong, có người còn són cả ra quần. Tạ Chi Hành lại liếc nhìn cô ả Quận chúa mặt đầy vui sướng, ý thức mơ hồ đang nằm một bên, rồi ra lệnh cho bọn người kia hãy “hầu hạ” ả thật tốt, sau đó liền quay người rời đi.
Đám người kia không dám có lấy một chút do dự nào, vây lấy ả.
Giống y như lúc trước Quận chúa muốn đám người đó làm với ta, cũng như cô nương vô tội mà ả đã hại chết kia.
Dùng gậy ông đập lưng ông.
Từng việc một, cứ từ từ mà hưởng thụ.
10.
Quận chúa bị giày vò không hề nhẹ nhàng, sau khi tỉnh lại thấy toàn thân toàn vết tím bầm, có chút hoài nghi nhân sinh, nhưng không nghĩ ra được là đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Chi Hành ánh mắt tràn đầy áy náy, tự tay nấu canh thuốc cho ả, nói đêm qua đã quá kích động. Quận chúa mặt đỏ bừng, lập tức vứt hết nghi hoặc trong lòng ra chuồng gà, vui vẻ uống canh, ăn đồ ăn nhẹ.
Lại một khoảng thời gian trôi qua, Tạ Chi Hành đối xử với ả ngày càng tốt. Chỉ bởi vì một câu thích của ả, rạng sáng mỗi ngày tự mình đi đến nhà hàng phía bên kia kinh thành mua bánh phù dung, làm diều, tìm những người thợ làm vườn giỏi nhất đến trồng những loài hoa ả yêu thích… Tất cả mọi người đều cực kỳ hâm mộ với Quận chúa vì đã được gả cho một gã cuồng thê, không chỉ không có cơ thiếp mà còn đối xử tốt với ả như vậy.
Quận chúa ngoài mặt tươi cười, nội tâm đắc ý.
Nhưng ả ta không hề chú ý rằng, Tạ Chi Hành cho dù đối tốt với ả thế nào cũng vẫn là mắc bệnh sạch sẽ đến tận xương tủy, trừ ban đêm thì hai người không hề có một chút tiếp xúc nào khác, cảm giác mơ hồ có khoảng cách.
Mà ban đêm, mỗi khi ả dùng bữa tối xong liền không hiểu sao lăn ra ngủ như chết, trong mơ hồ chỉ biết là có người cùng giường với mình hằng đêm, nhưng cụ thể như nào thì không nhớ nổi.
Quận chúa mải mê đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm khiến người ta chết chìm của Tạ Chi Hành, không hề để tâm đến những điều khác thường nhỏ nhặt.
Ả không hề biết rằng, hàng đêm cùng ả “giao lưu” chính là những tử sĩ kia, mà những người đó đã bị Tạ Chi Hành chơi đùa đến sắp phát điên lên rồi.
Thực ra, Tạ Chi Hành cũng không hề làm gì, chỉ là hơi vui buồn thất thường một chút, mới hôm qua bảo không thích người khác cầu xin tha thứ, hôm sau đã đánh gãy chân người ta, từng chút từng chút một cắt gân tay gân chân người ta. Sau đó lại giả bộ ngây thơ hỏi bọn họ:
- Vì sao lại không cầu xin? Ta là người dễ nói chuyện như thế, sớm xin tha một chút thì ta đã tha cho rồi.
Nói chung là khiến người ta chẳng đoán nổi hắn nghĩ cái gì.
Mỗi ngày, trong đám người lại có mấy người gãy tay gãy chân, vốn đã đủ đau khổ rồi, cộng thêm một Tạ Chi Hành cảm xúc thất thường, thực sự là cả thể chất lẫn tinh thần đều bị tra tấn nặng nề.
Có người cuối cùng bị ép đến phát điên, lê chân què cùng thân thể tàn phế, dùng tay bò muốn đập đầu vào tường tự sát, đáng tiếc ngay trước khi gã thành công tự giải thoát thì lại bị Tạ Chi Hành ngăn cản.
Tạ Chi Hành lặng lẽ đứng trong bóng tối quan sát gã, đợi cho đến khi gã gần như kiệt quệ vì bị tra tấn, hắn mới bước ra ngoài, chặt đứt bàn tay còn lại của người kia, ném vào trong một cái vại, lại dùng canh sâm đổ vào chần qua, sống dở chết dở, lại sống không bằng chết.
Đây là… lợn người. (3)
(3) phương pháp trừng phạt ghê rợn của Lữ Trĩ thời Hán Cao Tổ, chặt chân chặt tay móc mắt cắt lưỡi rồi ném vào vại cho tự sinh tự diệt.
Thảo nào hắn phải chặt chân tay người ta, hóa ra là muốn làm thành lợn người. Ta nhìn cái vại này rất quen, rồi nhận ra đây vốn là cái vại đựng rượu chưa bị đánh vỡ như những cái khác.
Tạ Chi Hành đã thu thập những cái vại như thế về, đặt ngay ngắn trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo này, đám tử sĩ kia lần lượt phát điên, vại trống càng ngày càng ít đi.
Khi tên tử sĩ cuối cùng bị biến thành lợn người và cho vào vại, như vậy có nghĩa là bọn họ đã hết giá trị sử dụng, đồng thời, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn hư ảo của Quận chúa cũng kết thúc.
Nói cho rõ ràng hơn thì là đã đến phiên ả rồi.
Công tử tuấn tú như ngọc, đứng trước mặt những kẻ nửa sống nửa chết, nguyên một phòng nồng máu tanh lại không vấy lên hắn chút nào.
Tựa như thần tiên, áo trắng như tuyết, xuất trần tuyệt thế.
Hắn vuốt ve sợi tơ ngũ sắc mà ta đã bện cho hắn từ rất lâu trước kia, màu sắc đã phai nhạt đi nhiều.
- Tang Tang, chờ ta lấp đầy hết tất cả những cái vại này…
Ta đứng ở bên cạnh chờ rất lâu, nhưng không hề nghe được vế sau.
11.
Ngày lành của Quận chúa sắp rơi xuống đầu rồi mà ả vẫn còn vô tri vô giác.
Trên buổi tiệc mừng thọ Trấn Quốc Đại Tướng quân, Tạ Chi Hành ân cần chu đáo săn sóc ả, dáng vẻ yêu chiều hết mực, Thánh thượng cùng Trưởng Công chúa thấy thế liền cực kỳ vui vẻ hài lòng.
Trong bữa tiệc, Quận chúa đi ra ngoài một lúc, mãi một lúc lâu mà không thấy quay về. Tạ Chi Hành xin phép đi tìm ả ta, vừa khéo Trưởng Công chúa cũng muốn tiễn Thánh thượng rời phủ, tiện đường nên cùng đi.
Kết quả cả nhóm người lại thấy Quận chúa cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo, ả còn bất cẩn ngã xuống hồ, người kia lập tức nhảy xuống vớt ả ta lên.
Y phục ướt nhẹp bó sát, hai con người lại dính chặt lấy nhau, đây coi như là mất danh tiết luôn rồi.
Quận chúa đẩy gã kia ra, còn tưởng không có ai thấy thì sẽ phủi sạch quan hệ, nhưng vừa quay đầu liền thấy Thánh thượng, phụ thân, mẫu thân, còn cả Tạ Chi Hành đứng đó không xa đang nhìn về phía mình.
Sắc mặt ả ta trắng bệch.
Quận chúa giải thích mình đang bị người này quấy rầy, gã kia lại bày ra vẻ mặt tràn đầy tổn thương, lấy ra một xấp thư, trong đó tất cả đều là những lời tâm sự cùng nhau, chữ viết cũng đúng là chữ của ả.
- Không phải Quận chúa đã nói là vẫn còn thích ta sao?
Cho dù ả ta có giải thích bao nhiêu đi nữa thì tất cả đều vô ích, không ai tin ả cả, người đàn ông này nào có xa lạ gì. Trước khi Tạ Chi Hành xuất hiện, gã được coi là người tài hoa nhất kinh thành, việc lúc đó ả ta thích gã thì ai cũng biết.
Cho nên việc ả ta vẫn còn nhớ nhung người kia thì cũng có thể lý giải được.
Quận chúa giải thích một lúc lâu cũng chẳng có tác dụng gì, tức đến mức thở hổn hển xé nát cả chồng thư, cuống đến phát khóc:
- Đã bảo là ta không hề viết thư cho hắn, đây không phải là do ta viết, ta cũng không hề hẹn hắn đến bờ hồ gặp mặt.
Trưởng Công chúa thấy con mình khóc như thế, lập tức đau lòng bênh vực ả ta, nói chẳng qua chỉ là trò đùa của bọn trẻ, người lớn cứ nhanh chóng giải tán đi thôi.
Trưởng Công chúa đã nói vậy rồi, Thánh thượng tất cũng lên tiếng, Quận chúa cũng không phải nhận bất cứ trách phạt nào, người kia sau đó cũng được thăng quan rồi điều ra khỏi kinh thành.
Ảnh hưởng duy nhất có lẽ là Tạ Chi Hành không còn yêu thương ả ta nữa.
Mấy bức thư đương nhiên không phải là do ả ta viết rồi, Tạ Chi Hành đã thuê người mô phỏng lại nét chữ của ả rồi gửi đi, nếu như nhìn kĩ thì có thể nhận ra là bắt chước, nhưng trong lúc tức giận ả đã xé bỏ bằng chứng duy nhất rồi.
Tạ Chi Hành liền có cớ chính đáng mà lạnh nhạt với ả ta.
12.
Trèo càng cao thì ngã càng đau.
Lúc trước, Tạ Chi Hành đối xử với ả tốt bao nhiêu thì bây giờ càng lạnh lùng bấy nhiêu,
Quận chúa bắt đầu những tháng ngày phòng không gối chiếc, cả ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Tạ Chi Hành đâu, cho dù có gặp thì thái độ của hắn cũng cực kỳ lạnh nhạt.
Từ lâu đã quen với việc được đối phương quan tâm tỉ mỉ từng ly từng tí, giờ đột nhiên lạnh lùng như thế khiến ả ta khó có thể tiếp nhận nổi. Lại thêm mấy cô tiểu thư đã không ưa ả từ nhỏ nghe được chút gió, liền thừa dịp thỉnh thoảng chế giễu ả ta:
- Làm sao bây giờ? Cùng người đàn ông khác lăn lộn lại bị phu quân bắt tại trận rồi hả? Cái dáng vẻ đắc ý lúc trước của Quận chúa đi đâu mất tiêu rồi?
Quận chúa ngày càng khó chịu, lo lắng, bất đắc dĩ phải chạy về kể khổ với Trưởng Công chúa hoặc Thánh thượng, hi vọng họ có thể nhắc nhở Tạ Chi Hành một chút, để hắn quay về như trước.
Nhưng trong mắt người khác thì đây là lỗi của Quận chúa, Tạ Chi Hành bơ ả ta là bởi vì hắn đã bị tổn thương, sao có thể trách hắn được, muốn trách thì trách Quận chúa tự làm tự chịu thôi. Thánh thượng và Trưởng Công chúa đương nhiên không tiện ra mặt can thiệp quá nhiều.
Để ả ta thoải mái tinh thần hơn, Thánh thượng liền nói Tạ Chi Hành thường xuyên không về nhà là bởi vì được giao cho nhiều công vụ quá, mới thăng quan nên rất bận rộn, thường xuyên bị phái đi nơi khác tuần tra, không phải là cố ý trốn tránh ả.
Quận chúa cầu viện trợ không có thu hoạch gì, chỉ có thể ở trong nhà chờ Tạ Chi Hành trở về, còn sai người chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, định nói là thành quả mình đã dùng cả ngày để làm, để Tạ Chi Hành mở tiệc đãi khách, chủ động lấy lòng hắn.
Nhưng ả ta khổ sở chờ đợi rất lâu, đợi đến khi Tạ Chi Hành trở về thì lại thấy bên cạnh hắn còn có một cô nương hiền lành duyên dáng.
Tạ Chi Hành một đường xuống phía nam, dắt về một cô gái lầu xanh, nói muốn nạp làm thị thiếp.
13.
Quận chúa không thể tin nổi.
Ả ta tức đến tối tăm mặt mũi, đá ngã cô nương kia ngay tại chỗ, tát cho nàng ấy mấy cái thật mạnh, quát to kêu mấy ma ma tới đem con ả đê tiện này xuống đánh chết.
Cô nương kia yếu đuối đáng thương nhìn sang Tạ Chi Hành, Tạ Chi Hành liền tiến lên đứng chắn trước mặt nàng ấy, đẩy Quận chúa ra, cười khẩy:
- Lâm An Quận chúa, chỉ có nàng được dây dưa với người đàn ông khác, lại không cho phép bản quan nạp thiếp sao?
Chỉ một câu đã dập tắt hết khí thế của Quận chúa, ả ta há hốc mồm không trả lời nổi.
Sau khi người thị thiếp kia ở lại, ngày nào Tạ Chi Hành cũng ngủ tại phòng của nàng ấy. Quận chúa tức đến đỏ mắt, lại chạy về mách mẹ. Trưởng Công chúa lại chỉ lơ đễnh nói:
- Nam nhân thì có ai mà không thê này thiếp nọ chứ.
Quận chúa cũng không chịu:
- Thế nhưng dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà hồi Tần Tang còn sống, trong tim trong mắt Tạ Lang đều chỉ có ả, những người đàn bà khác thì đến nhìn cũng không thèm, càng đừng nói đến trong phủ có cơ thiếp. Tại sao đến lượt con thì lại đối xử như những người phụ nữ bình thường khác?
Ta cũng chết lâu đến thế rồi, từ lâu Tạ Chi Hành còn chẳng nhắc đến ta, cũng không quay về ngôi nhà trong thôn nhỏ, cỏ sắp mọc kín mộ phần của ta rồi.
Ả vẫn còn nhớ đến ta cơ à?
Trưởng Công chúa cũng cảm thấy ả ta cố chấp quá, nhìn chằm chằm vào ả:
- Dao Nhi, Tần Tang đã chết từ lâu rồi. Một người chết thì còn có thể gây ra uy hiếp gì chứ? Con đừng có để ả trong lòng nữa. Việc con nên làm là sớm ngày sinh hạ đích tử cho Tạ Chi Hành, giữ vững địa vị. Con xuất thân cao quý, lại có đích tử ở bên, cho dù nó có nạp thêm nhiều thiếp nữa thì có làm sao? không ai có thể lung lay vị trí chủ mẫu của con. Tạ Chi Hành là nhân tài hàn môn hiếm có, tiền đồ vô lượng, xuất thân thấp lại dễ dàng nắm bắt hơn, con phải cố mà giữ cho thật chắc. Nếu sự việc giống như lần trước lại xảy ra nữa thì Thánh thượng cũng không cứu được con đâu.
Trưởng Công chúa đưa cho ả ta một gói thuốc bột, nói là chỉ dùng để trợ hứng, bảo ả lén bỏ vào đồ ăn của Tạ Chi Hành.
Quận chúa nghe lời làm theo, bỏ thuốc, còn đặc biệt đưa cơm đến tận thư phòng cho Tạ Chi Hành, tận mắt nhìn thấy Tạ Chi Hành ăn hết, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
Ả ta không hề chú ý tới, bát của hai người đã bị tráo đổi ngay từ đầu.
Tạ Chi Hành ăn cơm xong liền đi ra ngoài, hôm đó trong phủ mở tiệc, có rất nhiều người ngoài, vốn là theo thường lệ tiếp tế cho người có hoàn cảnh khó khăn,quảng bá tiếng tốt. Cửa chính trong phủ rộng mở đón những người ăn xin và lang thang tới, sắp xếp trong một sân nhỏ vắng vẻ, cơm thừa canh cặn ở bên trên ăn không hết liền đưa xuống đây.
Quận chúa ở trong thư phòng của Tạ Chi Hành chờ hắn trở về, đợi đến khi cơn nóng bốc lên, vội vã ra ngoài tìm người, ý thức càng lúc càng mơ hồ, vô tình đi tới khoảnh sân nơi mấy người ăn mày với lang thang đang tụ tập.
Sự việc về sau chính là cơn ác mộng cả đời của ả ta.
Quận chúa bị một nhóm khách phát hiện.
Lúc đầu bọn họ dự tính tới đây vung cho đám ăn mày ít tiền từ thiện, lúc người hầu đẩy cửa ra, Quận chúa đang nằm thoi thóp trên mặt đất, toàn thân bẩn thỉu, cả một cảnh tượng đồi trụy khó chấp nhận được.
Từ đó thanh danh của Lâm An Quận chúa lan truyền rộng rãi.
Dĩ nhiên là cũng chẳng tốt đẹp gì, đi đến đâu cũng sẽ có người dùng ánh mắt kì lạ nhìn chòng chọc vào ả ta, chỉ chỉ trỏ trỏ. Quận chúa nằm liệt gường nửa tháng mới hồi phục được, sau khi vết thương khỏi rồi cũng không dám đi ra ngoài.
Nhưng những lời ong tiếng ve vẫn không buông tha cho ả ta.
Ả ta nghe thấy một nhóm tì nữ tụ tập bàn tán về vụ việc của ả ngày hôm đó, nói ả ta dâm đãng, không biết tiết chế, “Cái loại nữ nhân ban ngày ban mặt làm trò đồi bại như thế, làm sao xứng với thần tiên công tử như Tạ đại nhân chứ?”
Cho dù ả ta không hề tự nguyện, cho dù ả ta bị thương thành ra như vậy, mọi người cũng toàn là chỉ trích, chế giễu ả ngay cả tên ăn mày bẩn thỉu cũng không buông tha.
Quận chúa tức đến phát điên, vác trường thương định đâm chết họ, mấy cô nàng bị dọa chạy trối chết. Quận chúa đuổi không kịp, lại giống như mụ điên cầm trường thương chạy trên đường phố, cứ nhìn thấy ăn mày là đòi giết.
Đường phố hỗn loạn nhốn nháo, quan binh nghe được liền chạy đến bắt ả ta lại, nhìn kĩ một chút:
- Lâm An Quận chúa? Sao lại là ngài?
Khoảnh khắc bị nhận ra, Quận chúa như bị rút hết khí lực, đau khổ ôm lấy mặt, ngồi thụp xuống òa khóc.
Có lẽ ả đã sớm quên, tất cả những việc khiến ả chịu thương tổn, bị nghe thấy lời đồn không hay, vốn không khác gì những thứ ả đã làm với ta.
Mà những việc như tráo thuốc, tụ tập ăn mày, những người khách vừa khéo xuất hiện, cũng đều là do Tạ Chi Hành sắp xếp.
Hắn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Trưởng Công chúa xách Quận chúa từ trong lao ngục ra, đưa về Tạ phủ, nhưng thủ vệ canh giữ bên ngoài ngăn cản không cho họ vào.
Trưởng Công chúa biến sắc:
- Các ngươi thế này là có ý gì?
Tạ Chi Hành đi ra, tùy tiện ném cho Quận chúa một tờ giấy, nói:
- Mời trở về đi. Hai ta từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa.
Quận chúa bèn nhặt tờ giấy kia lên xem, sắc mặt trắng bệch.
Đó là một bản thư bỏ vợ.
Quận chúa sống chết không chịu rời đi, cũng biết chuyện hôm đó là nguyên nhân dẫn đến việc bị bỏ. gào thét nói có người muốn hại ả ta, ả bị bỏ thuốc, ả cũng là vô tội mà, bọn họ là do Thánh thượng đích thân ban hôn, làm sao có thể tự tiện bỏ ả chứ?
Vụ việc đến tai Thánh thượng, Thánh thượng tưởng ả ta thực sự bị hãm hại, thế là thực sự đã phái người đi điều tra, kết quả thuốc kia là do chính ả ta bỏ, là Trưởng Công chúa đưa cho.
Thực sự là mất hết thể diện của Hoàng gia.
Thánh thượng trong cơn giận dữ đã thu hồi phong vị Quận chúa, thậm chí Trưởng Công chúa có liên quan cũng bị trách mắng.
Lần này không ai làm chỗ dựa, ả sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Lâm Niệm Dao không cam tâm, đòi sống đòi chết không chịu đi.
Tạ Chi Hành nhìn thấy ả, bỗng cười khẽ một tiếng:
- Muốn ở lại đến thế, vậy thì làm một tiện thiếp đi.
15.
Đường đường là tiểu thư dòng chính của phủ Trấn Bắc Đại Tướng quân, con gái của Trưởng Công chúa, cháu gái đằng ngoại được Thánh thượng yêu thương nhất, cho dù có bị tước phong vị cũng vẫn là quý nữ danh gia vọng tộc cực kì cao quý.
Gả cho một vị quan không có bối cảnh không có gia thế làm thiếp, lại còn là tiện thiếp.
Nếu là trước kia thì chính là một chuyện đến tưởng tượng cũng không ra nổi.
Nhưng hiện tại, Lâm Niệm Dao thế mà cũng đồng ý, lại còn cảm thấy may mắn lắm, cảm kích lắm, vì đã như vậy rồi mà Tạ Chi Hành vẫn còn muốn ả ta.
Mà ô dù của ả, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Bởi vì là chính bản thân Lâm Niệm Dao đòi sống đòi chết đi làm tiện thiếp, bọn họ không trách Tạ Chi Hành, chỉ có thể chán nản mất hết hi vọng với Lâm Niệm Dao.
Bọn họ đều không để ý tới loại nguy hiểm đang từ từ đến gần tựa như dùng nước ấm nấu ếch xanh, còn tin chắc rằng Tạ Chi Hành là một người dịu dàng, thiện lương, rộng lượng.
Lâm Niệm Dao làm tiện thiếp, suy nghĩ vẫn còn chưa thích ứng kịp, tiềm thức vẫn tự coi mình là Quận chúa. Mãi không gặp được Tạ Chi Hành liền không nhịn được mà đi rình chờ hắn. Lại gặp cô gái lầu xanh kia, tên là Diên Nương.
Ả ta nhíu mày nhìn Diên Nương đang đứng trước mặt, quát một câu:
- Tránh ra, hôm nay ta không có rảnh mà đấu với ngươi.
Diên Nương ngó ả ta, liền cười duyên dáng, chạm vào cây trâm vàng cài trên tóc mai rồi hạ tay xuống.
- Chà, ta còn tưởng ai cơ, hoá ra là ngươi à.
Diên Nương lại gần ả ta, ra hiệu cho ả nhìn về phía Tạ Chi Hành đang đi tới, ngón tay với phần móng được sơn tinh tế xinh đẹp chỉ vào hồ nước dưới cầu:
- Ngươi bảo hai chúng ta cùng rơi xuống nước, Tạ lang sẽ cứu ai?
Lâm Niệm Dao dù sao cũng lớn lên trong gia đình quý tộc nhà cao cửa rộng, đã thấy qua cái thủ đoạn tự làm mình bị thương rồi đổ vạ cho người khác nhiều lắm rồi, tưởng Diên Nương định nhảy xuống nước để hãm hại mình, liền chế giễu:
- Trò vớ vẩn bỉ ổi…
Lời còn chưa nói xong đã bị đạp một cái ngã xuống nước.
Không biết ả ta có còn nhớ, lần đầu tiên gặp mặt, Diên Nương cũng bị ả đạp một cái như vậy.
Đầu đông, mặt nước kết băng mỏng, lấp kín cả hồ sen tàn dưới mặt băng. Lâm Niệm Dao ngã xuống đập vỡ mặt băng mỏng, liền rơi vào nước lạnh thấu xương, cũng may hồ không sâu lắm, cũng chỉ tới eo, không chết đuối được.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, mấy tên đàn ông cao to hôi hám bị đưa vào phòng, nhìn thấy Tạ Chi Hành cứ như là thấy Diêm Vương vậy, run rẩy co rúm lại trong góc.
Nếu Quận chúa vẫn còn tỉnh thì sẽ nhận ra được đây chính là nhóm tử sĩ đã giả làm giặc cỏ khi trước, rồi bị ả giết chết để lập công.
Cái thủ đoạn thay xà đổi cột này, ả biết, hiển nhiên Tạ Chi Hành càng biết rõ hơn.
Trước khi ả đi “Diệt giặc”, Tạ Chi Hành đã đến trước một bước bắt lấy bọn chúng, lại đến nơi xa đem một đám tử tù thay thế, bởi vì đám người kia vẫn luôn mang mặt nạ, mặt xanh nanh vàng, cho nên có bị đổi người thì Quận chúa cũng không hề phát hiện ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Tạ Chi Hành đã xây dựng được một thế lực nhỏ cho mình, nhưng cũng không gây ra sự chú ý gì.
Hắn vẫn dùng giọng điệu ôn hòa, liếc nhìn mấy người đang co cụm, nói:
- Sợ ta à?
Những kẻ này trước kia đều là tử sĩ, đến cái chết cũng không sợ, mà bây giờ lại vì một câu nói thong thả nhẹ nhàng của Tạ Chi Hành mà bị dọa đến run như cầy sấy, lập cập quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Chắc hẳn trong thời gian này, bọn họ đã kinh qua không ít khổ sở.
Tạ Chi Hành mới vừa rồi mặt còn ôn hòa, tự nhiên không hiểu làm sao lại trở nên lạnh lùng, giơ tay lấy kiếm chặt đứt cánh tay của một người trong đó, nhẹ nhàng nói:
- Ta không thích người khác xin tha với ta.
Người kia đau đớn lăn lộn trên mặt đất, những người khác như chim sợ cành cong, có người còn són cả ra quần. Tạ Chi Hành lại liếc nhìn cô ả Quận chúa mặt đầy vui sướng, ý thức mơ hồ đang nằm một bên, rồi ra lệnh cho bọn người kia hãy “hầu hạ” ả thật tốt, sau đó liền quay người rời đi.
Đám người kia không dám có lấy một chút do dự nào, vây lấy ả.
Giống y như lúc trước Quận chúa muốn đám người đó làm với ta, cũng như cô nương vô tội mà ả đã hại chết kia.
Dùng gậy ông đập lưng ông.
Từng việc một, cứ từ từ mà hưởng thụ.
10.
Quận chúa bị giày vò không hề nhẹ nhàng, sau khi tỉnh lại thấy toàn thân toàn vết tím bầm, có chút hoài nghi nhân sinh, nhưng không nghĩ ra được là đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Chi Hành ánh mắt tràn đầy áy náy, tự tay nấu canh thuốc cho ả, nói đêm qua đã quá kích động. Quận chúa mặt đỏ bừng, lập tức vứt hết nghi hoặc trong lòng ra chuồng gà, vui vẻ uống canh, ăn đồ ăn nhẹ.
Lại một khoảng thời gian trôi qua, Tạ Chi Hành đối xử với ả ngày càng tốt. Chỉ bởi vì một câu thích của ả, rạng sáng mỗi ngày tự mình đi đến nhà hàng phía bên kia kinh thành mua bánh phù dung, làm diều, tìm những người thợ làm vườn giỏi nhất đến trồng những loài hoa ả yêu thích… Tất cả mọi người đều cực kỳ hâm mộ với Quận chúa vì đã được gả cho một gã cuồng thê, không chỉ không có cơ thiếp mà còn đối xử tốt với ả như vậy.
Quận chúa ngoài mặt tươi cười, nội tâm đắc ý.
Nhưng ả ta không hề chú ý rằng, Tạ Chi Hành cho dù đối tốt với ả thế nào cũng vẫn là mắc bệnh sạch sẽ đến tận xương tủy, trừ ban đêm thì hai người không hề có một chút tiếp xúc nào khác, cảm giác mơ hồ có khoảng cách.
Mà ban đêm, mỗi khi ả dùng bữa tối xong liền không hiểu sao lăn ra ngủ như chết, trong mơ hồ chỉ biết là có người cùng giường với mình hằng đêm, nhưng cụ thể như nào thì không nhớ nổi.
Quận chúa mải mê đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm khiến người ta chết chìm của Tạ Chi Hành, không hề để tâm đến những điều khác thường nhỏ nhặt.
Ả không hề biết rằng, hàng đêm cùng ả “giao lưu” chính là những tử sĩ kia, mà những người đó đã bị Tạ Chi Hành chơi đùa đến sắp phát điên lên rồi.
Thực ra, Tạ Chi Hành cũng không hề làm gì, chỉ là hơi vui buồn thất thường một chút, mới hôm qua bảo không thích người khác cầu xin tha thứ, hôm sau đã đánh gãy chân người ta, từng chút từng chút một cắt gân tay gân chân người ta. Sau đó lại giả bộ ngây thơ hỏi bọn họ:
- Vì sao lại không cầu xin? Ta là người dễ nói chuyện như thế, sớm xin tha một chút thì ta đã tha cho rồi.
Nói chung là khiến người ta chẳng đoán nổi hắn nghĩ cái gì.
Mỗi ngày, trong đám người lại có mấy người gãy tay gãy chân, vốn đã đủ đau khổ rồi, cộng thêm một Tạ Chi Hành cảm xúc thất thường, thực sự là cả thể chất lẫn tinh thần đều bị tra tấn nặng nề.
Có người cuối cùng bị ép đến phát điên, lê chân què cùng thân thể tàn phế, dùng tay bò muốn đập đầu vào tường tự sát, đáng tiếc ngay trước khi gã thành công tự giải thoát thì lại bị Tạ Chi Hành ngăn cản.
Tạ Chi Hành lặng lẽ đứng trong bóng tối quan sát gã, đợi cho đến khi gã gần như kiệt quệ vì bị tra tấn, hắn mới bước ra ngoài, chặt đứt bàn tay còn lại của người kia, ném vào trong một cái vại, lại dùng canh sâm đổ vào chần qua, sống dở chết dở, lại sống không bằng chết.
Đây là… lợn người. (3)
(3) phương pháp trừng phạt ghê rợn của Lữ Trĩ thời Hán Cao Tổ, chặt chân chặt tay móc mắt cắt lưỡi rồi ném vào vại cho tự sinh tự diệt.
Thảo nào hắn phải chặt chân tay người ta, hóa ra là muốn làm thành lợn người. Ta nhìn cái vại này rất quen, rồi nhận ra đây vốn là cái vại đựng rượu chưa bị đánh vỡ như những cái khác.
Tạ Chi Hành đã thu thập những cái vại như thế về, đặt ngay ngắn trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo này, đám tử sĩ kia lần lượt phát điên, vại trống càng ngày càng ít đi.
Khi tên tử sĩ cuối cùng bị biến thành lợn người và cho vào vại, như vậy có nghĩa là bọn họ đã hết giá trị sử dụng, đồng thời, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn hư ảo của Quận chúa cũng kết thúc.
Nói cho rõ ràng hơn thì là đã đến phiên ả rồi.
Công tử tuấn tú như ngọc, đứng trước mặt những kẻ nửa sống nửa chết, nguyên một phòng nồng máu tanh lại không vấy lên hắn chút nào.
Tựa như thần tiên, áo trắng như tuyết, xuất trần tuyệt thế.
Hắn vuốt ve sợi tơ ngũ sắc mà ta đã bện cho hắn từ rất lâu trước kia, màu sắc đã phai nhạt đi nhiều.
- Tang Tang, chờ ta lấp đầy hết tất cả những cái vại này…
Ta đứng ở bên cạnh chờ rất lâu, nhưng không hề nghe được vế sau.
11.
Ngày lành của Quận chúa sắp rơi xuống đầu rồi mà ả vẫn còn vô tri vô giác.
Trên buổi tiệc mừng thọ Trấn Quốc Đại Tướng quân, Tạ Chi Hành ân cần chu đáo săn sóc ả, dáng vẻ yêu chiều hết mực, Thánh thượng cùng Trưởng Công chúa thấy thế liền cực kỳ vui vẻ hài lòng.
Trong bữa tiệc, Quận chúa đi ra ngoài một lúc, mãi một lúc lâu mà không thấy quay về. Tạ Chi Hành xin phép đi tìm ả ta, vừa khéo Trưởng Công chúa cũng muốn tiễn Thánh thượng rời phủ, tiện đường nên cùng đi.
Kết quả cả nhóm người lại thấy Quận chúa cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo, ả còn bất cẩn ngã xuống hồ, người kia lập tức nhảy xuống vớt ả ta lên.
Y phục ướt nhẹp bó sát, hai con người lại dính chặt lấy nhau, đây coi như là mất danh tiết luôn rồi.
Quận chúa đẩy gã kia ra, còn tưởng không có ai thấy thì sẽ phủi sạch quan hệ, nhưng vừa quay đầu liền thấy Thánh thượng, phụ thân, mẫu thân, còn cả Tạ Chi Hành đứng đó không xa đang nhìn về phía mình.
Sắc mặt ả ta trắng bệch.
Quận chúa giải thích mình đang bị người này quấy rầy, gã kia lại bày ra vẻ mặt tràn đầy tổn thương, lấy ra một xấp thư, trong đó tất cả đều là những lời tâm sự cùng nhau, chữ viết cũng đúng là chữ của ả.
- Không phải Quận chúa đã nói là vẫn còn thích ta sao?
Cho dù ả ta có giải thích bao nhiêu đi nữa thì tất cả đều vô ích, không ai tin ả cả, người đàn ông này nào có xa lạ gì. Trước khi Tạ Chi Hành xuất hiện, gã được coi là người tài hoa nhất kinh thành, việc lúc đó ả ta thích gã thì ai cũng biết.
Cho nên việc ả ta vẫn còn nhớ nhung người kia thì cũng có thể lý giải được.
Quận chúa giải thích một lúc lâu cũng chẳng có tác dụng gì, tức đến mức thở hổn hển xé nát cả chồng thư, cuống đến phát khóc:
- Đã bảo là ta không hề viết thư cho hắn, đây không phải là do ta viết, ta cũng không hề hẹn hắn đến bờ hồ gặp mặt.
Trưởng Công chúa thấy con mình khóc như thế, lập tức đau lòng bênh vực ả ta, nói chẳng qua chỉ là trò đùa của bọn trẻ, người lớn cứ nhanh chóng giải tán đi thôi.
Trưởng Công chúa đã nói vậy rồi, Thánh thượng tất cũng lên tiếng, Quận chúa cũng không phải nhận bất cứ trách phạt nào, người kia sau đó cũng được thăng quan rồi điều ra khỏi kinh thành.
Ảnh hưởng duy nhất có lẽ là Tạ Chi Hành không còn yêu thương ả ta nữa.
Mấy bức thư đương nhiên không phải là do ả ta viết rồi, Tạ Chi Hành đã thuê người mô phỏng lại nét chữ của ả rồi gửi đi, nếu như nhìn kĩ thì có thể nhận ra là bắt chước, nhưng trong lúc tức giận ả đã xé bỏ bằng chứng duy nhất rồi.
Tạ Chi Hành liền có cớ chính đáng mà lạnh nhạt với ả ta.
12.
Trèo càng cao thì ngã càng đau.
Lúc trước, Tạ Chi Hành đối xử với ả tốt bao nhiêu thì bây giờ càng lạnh lùng bấy nhiêu,
Quận chúa bắt đầu những tháng ngày phòng không gối chiếc, cả ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Tạ Chi Hành đâu, cho dù có gặp thì thái độ của hắn cũng cực kỳ lạnh nhạt.
Từ lâu đã quen với việc được đối phương quan tâm tỉ mỉ từng ly từng tí, giờ đột nhiên lạnh lùng như thế khiến ả ta khó có thể tiếp nhận nổi. Lại thêm mấy cô tiểu thư đã không ưa ả từ nhỏ nghe được chút gió, liền thừa dịp thỉnh thoảng chế giễu ả ta:
- Làm sao bây giờ? Cùng người đàn ông khác lăn lộn lại bị phu quân bắt tại trận rồi hả? Cái dáng vẻ đắc ý lúc trước của Quận chúa đi đâu mất tiêu rồi?
Quận chúa ngày càng khó chịu, lo lắng, bất đắc dĩ phải chạy về kể khổ với Trưởng Công chúa hoặc Thánh thượng, hi vọng họ có thể nhắc nhở Tạ Chi Hành một chút, để hắn quay về như trước.
Nhưng trong mắt người khác thì đây là lỗi của Quận chúa, Tạ Chi Hành bơ ả ta là bởi vì hắn đã bị tổn thương, sao có thể trách hắn được, muốn trách thì trách Quận chúa tự làm tự chịu thôi. Thánh thượng và Trưởng Công chúa đương nhiên không tiện ra mặt can thiệp quá nhiều.
Để ả ta thoải mái tinh thần hơn, Thánh thượng liền nói Tạ Chi Hành thường xuyên không về nhà là bởi vì được giao cho nhiều công vụ quá, mới thăng quan nên rất bận rộn, thường xuyên bị phái đi nơi khác tuần tra, không phải là cố ý trốn tránh ả.
Quận chúa cầu viện trợ không có thu hoạch gì, chỉ có thể ở trong nhà chờ Tạ Chi Hành trở về, còn sai người chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, định nói là thành quả mình đã dùng cả ngày để làm, để Tạ Chi Hành mở tiệc đãi khách, chủ động lấy lòng hắn.
Nhưng ả ta khổ sở chờ đợi rất lâu, đợi đến khi Tạ Chi Hành trở về thì lại thấy bên cạnh hắn còn có một cô nương hiền lành duyên dáng.
Tạ Chi Hành một đường xuống phía nam, dắt về một cô gái lầu xanh, nói muốn nạp làm thị thiếp.
13.
Quận chúa không thể tin nổi.
Ả ta tức đến tối tăm mặt mũi, đá ngã cô nương kia ngay tại chỗ, tát cho nàng ấy mấy cái thật mạnh, quát to kêu mấy ma ma tới đem con ả đê tiện này xuống đánh chết.
Cô nương kia yếu đuối đáng thương nhìn sang Tạ Chi Hành, Tạ Chi Hành liền tiến lên đứng chắn trước mặt nàng ấy, đẩy Quận chúa ra, cười khẩy:
- Lâm An Quận chúa, chỉ có nàng được dây dưa với người đàn ông khác, lại không cho phép bản quan nạp thiếp sao?
Chỉ một câu đã dập tắt hết khí thế của Quận chúa, ả ta há hốc mồm không trả lời nổi.
Sau khi người thị thiếp kia ở lại, ngày nào Tạ Chi Hành cũng ngủ tại phòng của nàng ấy. Quận chúa tức đến đỏ mắt, lại chạy về mách mẹ. Trưởng Công chúa lại chỉ lơ đễnh nói:
- Nam nhân thì có ai mà không thê này thiếp nọ chứ.
Quận chúa cũng không chịu:
- Thế nhưng dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà hồi Tần Tang còn sống, trong tim trong mắt Tạ Lang đều chỉ có ả, những người đàn bà khác thì đến nhìn cũng không thèm, càng đừng nói đến trong phủ có cơ thiếp. Tại sao đến lượt con thì lại đối xử như những người phụ nữ bình thường khác?
Ta cũng chết lâu đến thế rồi, từ lâu Tạ Chi Hành còn chẳng nhắc đến ta, cũng không quay về ngôi nhà trong thôn nhỏ, cỏ sắp mọc kín mộ phần của ta rồi.
Ả vẫn còn nhớ đến ta cơ à?
Trưởng Công chúa cũng cảm thấy ả ta cố chấp quá, nhìn chằm chằm vào ả:
- Dao Nhi, Tần Tang đã chết từ lâu rồi. Một người chết thì còn có thể gây ra uy hiếp gì chứ? Con đừng có để ả trong lòng nữa. Việc con nên làm là sớm ngày sinh hạ đích tử cho Tạ Chi Hành, giữ vững địa vị. Con xuất thân cao quý, lại có đích tử ở bên, cho dù nó có nạp thêm nhiều thiếp nữa thì có làm sao? không ai có thể lung lay vị trí chủ mẫu của con. Tạ Chi Hành là nhân tài hàn môn hiếm có, tiền đồ vô lượng, xuất thân thấp lại dễ dàng nắm bắt hơn, con phải cố mà giữ cho thật chắc. Nếu sự việc giống như lần trước lại xảy ra nữa thì Thánh thượng cũng không cứu được con đâu.
Trưởng Công chúa đưa cho ả ta một gói thuốc bột, nói là chỉ dùng để trợ hứng, bảo ả lén bỏ vào đồ ăn của Tạ Chi Hành.
Quận chúa nghe lời làm theo, bỏ thuốc, còn đặc biệt đưa cơm đến tận thư phòng cho Tạ Chi Hành, tận mắt nhìn thấy Tạ Chi Hành ăn hết, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
Ả ta không hề chú ý tới, bát của hai người đã bị tráo đổi ngay từ đầu.
Tạ Chi Hành ăn cơm xong liền đi ra ngoài, hôm đó trong phủ mở tiệc, có rất nhiều người ngoài, vốn là theo thường lệ tiếp tế cho người có hoàn cảnh khó khăn,quảng bá tiếng tốt. Cửa chính trong phủ rộng mở đón những người ăn xin và lang thang tới, sắp xếp trong một sân nhỏ vắng vẻ, cơm thừa canh cặn ở bên trên ăn không hết liền đưa xuống đây.
Quận chúa ở trong thư phòng của Tạ Chi Hành chờ hắn trở về, đợi đến khi cơn nóng bốc lên, vội vã ra ngoài tìm người, ý thức càng lúc càng mơ hồ, vô tình đi tới khoảnh sân nơi mấy người ăn mày với lang thang đang tụ tập.
Sự việc về sau chính là cơn ác mộng cả đời của ả ta.
Quận chúa bị một nhóm khách phát hiện.
Lúc đầu bọn họ dự tính tới đây vung cho đám ăn mày ít tiền từ thiện, lúc người hầu đẩy cửa ra, Quận chúa đang nằm thoi thóp trên mặt đất, toàn thân bẩn thỉu, cả một cảnh tượng đồi trụy khó chấp nhận được.
Từ đó thanh danh của Lâm An Quận chúa lan truyền rộng rãi.
Dĩ nhiên là cũng chẳng tốt đẹp gì, đi đến đâu cũng sẽ có người dùng ánh mắt kì lạ nhìn chòng chọc vào ả ta, chỉ chỉ trỏ trỏ. Quận chúa nằm liệt gường nửa tháng mới hồi phục được, sau khi vết thương khỏi rồi cũng không dám đi ra ngoài.
Nhưng những lời ong tiếng ve vẫn không buông tha cho ả ta.
Ả ta nghe thấy một nhóm tì nữ tụ tập bàn tán về vụ việc của ả ngày hôm đó, nói ả ta dâm đãng, không biết tiết chế, “Cái loại nữ nhân ban ngày ban mặt làm trò đồi bại như thế, làm sao xứng với thần tiên công tử như Tạ đại nhân chứ?”
Cho dù ả ta không hề tự nguyện, cho dù ả ta bị thương thành ra như vậy, mọi người cũng toàn là chỉ trích, chế giễu ả ngay cả tên ăn mày bẩn thỉu cũng không buông tha.
Quận chúa tức đến phát điên, vác trường thương định đâm chết họ, mấy cô nàng bị dọa chạy trối chết. Quận chúa đuổi không kịp, lại giống như mụ điên cầm trường thương chạy trên đường phố, cứ nhìn thấy ăn mày là đòi giết.
Đường phố hỗn loạn nhốn nháo, quan binh nghe được liền chạy đến bắt ả ta lại, nhìn kĩ một chút:
- Lâm An Quận chúa? Sao lại là ngài?
Khoảnh khắc bị nhận ra, Quận chúa như bị rút hết khí lực, đau khổ ôm lấy mặt, ngồi thụp xuống òa khóc.
Có lẽ ả đã sớm quên, tất cả những việc khiến ả chịu thương tổn, bị nghe thấy lời đồn không hay, vốn không khác gì những thứ ả đã làm với ta.
Mà những việc như tráo thuốc, tụ tập ăn mày, những người khách vừa khéo xuất hiện, cũng đều là do Tạ Chi Hành sắp xếp.
Hắn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Trưởng Công chúa xách Quận chúa từ trong lao ngục ra, đưa về Tạ phủ, nhưng thủ vệ canh giữ bên ngoài ngăn cản không cho họ vào.
Trưởng Công chúa biến sắc:
- Các ngươi thế này là có ý gì?
Tạ Chi Hành đi ra, tùy tiện ném cho Quận chúa một tờ giấy, nói:
- Mời trở về đi. Hai ta từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa.
Quận chúa bèn nhặt tờ giấy kia lên xem, sắc mặt trắng bệch.
Đó là một bản thư bỏ vợ.
Quận chúa sống chết không chịu rời đi, cũng biết chuyện hôm đó là nguyên nhân dẫn đến việc bị bỏ. gào thét nói có người muốn hại ả ta, ả bị bỏ thuốc, ả cũng là vô tội mà, bọn họ là do Thánh thượng đích thân ban hôn, làm sao có thể tự tiện bỏ ả chứ?
Vụ việc đến tai Thánh thượng, Thánh thượng tưởng ả ta thực sự bị hãm hại, thế là thực sự đã phái người đi điều tra, kết quả thuốc kia là do chính ả ta bỏ, là Trưởng Công chúa đưa cho.
Thực sự là mất hết thể diện của Hoàng gia.
Thánh thượng trong cơn giận dữ đã thu hồi phong vị Quận chúa, thậm chí Trưởng Công chúa có liên quan cũng bị trách mắng.
Lần này không ai làm chỗ dựa, ả sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Lâm Niệm Dao không cam tâm, đòi sống đòi chết không chịu đi.
Tạ Chi Hành nhìn thấy ả, bỗng cười khẽ một tiếng:
- Muốn ở lại đến thế, vậy thì làm một tiện thiếp đi.
15.
Đường đường là tiểu thư dòng chính của phủ Trấn Bắc Đại Tướng quân, con gái của Trưởng Công chúa, cháu gái đằng ngoại được Thánh thượng yêu thương nhất, cho dù có bị tước phong vị cũng vẫn là quý nữ danh gia vọng tộc cực kì cao quý.
Gả cho một vị quan không có bối cảnh không có gia thế làm thiếp, lại còn là tiện thiếp.
Nếu là trước kia thì chính là một chuyện đến tưởng tượng cũng không ra nổi.
Nhưng hiện tại, Lâm Niệm Dao thế mà cũng đồng ý, lại còn cảm thấy may mắn lắm, cảm kích lắm, vì đã như vậy rồi mà Tạ Chi Hành vẫn còn muốn ả ta.
Mà ô dù của ả, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Bởi vì là chính bản thân Lâm Niệm Dao đòi sống đòi chết đi làm tiện thiếp, bọn họ không trách Tạ Chi Hành, chỉ có thể chán nản mất hết hi vọng với Lâm Niệm Dao.
Bọn họ đều không để ý tới loại nguy hiểm đang từ từ đến gần tựa như dùng nước ấm nấu ếch xanh, còn tin chắc rằng Tạ Chi Hành là một người dịu dàng, thiện lương, rộng lượng.
Lâm Niệm Dao làm tiện thiếp, suy nghĩ vẫn còn chưa thích ứng kịp, tiềm thức vẫn tự coi mình là Quận chúa. Mãi không gặp được Tạ Chi Hành liền không nhịn được mà đi rình chờ hắn. Lại gặp cô gái lầu xanh kia, tên là Diên Nương.
Ả ta nhíu mày nhìn Diên Nương đang đứng trước mặt, quát một câu:
- Tránh ra, hôm nay ta không có rảnh mà đấu với ngươi.
Diên Nương ngó ả ta, liền cười duyên dáng, chạm vào cây trâm vàng cài trên tóc mai rồi hạ tay xuống.
- Chà, ta còn tưởng ai cơ, hoá ra là ngươi à.
Diên Nương lại gần ả ta, ra hiệu cho ả nhìn về phía Tạ Chi Hành đang đi tới, ngón tay với phần móng được sơn tinh tế xinh đẹp chỉ vào hồ nước dưới cầu:
- Ngươi bảo hai chúng ta cùng rơi xuống nước, Tạ lang sẽ cứu ai?
Lâm Niệm Dao dù sao cũng lớn lên trong gia đình quý tộc nhà cao cửa rộng, đã thấy qua cái thủ đoạn tự làm mình bị thương rồi đổ vạ cho người khác nhiều lắm rồi, tưởng Diên Nương định nhảy xuống nước để hãm hại mình, liền chế giễu:
- Trò vớ vẩn bỉ ổi…
Lời còn chưa nói xong đã bị đạp một cái ngã xuống nước.
Không biết ả ta có còn nhớ, lần đầu tiên gặp mặt, Diên Nương cũng bị ả đạp một cái như vậy.
Đầu đông, mặt nước kết băng mỏng, lấp kín cả hồ sen tàn dưới mặt băng. Lâm Niệm Dao ngã xuống đập vỡ mặt băng mỏng, liền rơi vào nước lạnh thấu xương, cũng may hồ không sâu lắm, cũng chỉ tới eo, không chết đuối được.