Chương 7 - Tân Nương Biến Mất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Rất khẽ, như tiếng đá cọ xát vào nhau, phát ra những tiếng “kẽo kẹt”.

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Kiều Mặc Vũ, rồi lén giơ tay ra sau làm một động tác ám chỉ.

Cả nhóm tiếp tục tiến lên.

Nhìn thì tưởng đang đi thẳng, nhưng để ý kỹ thì chỉ đang giậm chân tại chỗ, chẳng tiến được bước nào.

Cho đến khi Tống Phi Phi khẽ kêu lên:

“Ái da, đừng giẫm vào giày tôi!”

Cô ấy vốn là người đi sau cùng trong năm người chúng tôi.

Vậy thì vấn đề là… ai đã giẫm lên giày cô ấy?

Chính là bức tượng đá.

“Chạy!”

Theo lệnh hét to của Kiều Mặc Vũ, chúng tôi lập tức cắm đầu bỏ chạy.

Ngay khi chúng tôi chuyển động, cả khu rừng đá sống dậy.

Trong kích thích của adrenaline, ngay cả Giang Thanh Khê và Giang Châu cũng bùng nổ sức mạnh kinh người, chạy bám sát sau chúng tôi, tốc độ chẳng hề thua kém.

“Rầm rầm rầm!”

Những cột đá nứt toác, từ trong nhảy ra từng con quái thú kỳ lạ.

Có kẻ thân thú mặt người, có kẻ thân người mặt thú, thậm chí còn có loài mọc hai cái đầu.

Kiều Mặc Vũ trợn tròn mắt, suýt nữa rớt ra ngoài:

“Má ơi!”

“Nhiều trấn mộ thú quá!”

Trấn mộ thú vốn là loại minh khí, thường được chôn trong mộ cổ.

Người xưa tin rằng, dưới âm ty có đủ loại quỷ dữ, sẽ hại đến linh hồn của người chết.

Vì thế mới chôn cùng trấn mộ thú, để bảo hộ vong linh.

Chúng lẽ ra không nên ở đây, mà phải nằm trong mộ.

“Á–!”

“Má ơi!”

“Cứu mạng với!”

Kỳ lạ là, tất cả trấn mộ thú đều lao về phía Giang Châu cắn xé, với bốn người chúng tôi thì lại làm như không thấy.

Cái lũ đá này… còn biết trọng nam khinh nữ nữa sao?

Trấn mộ thú quả thật khó đối phó.

Chúng làm bằng đá, không sợ nước lửa, cũng không sợ đao kiếm.

Mà lại nặng kinh khủng, một con cao ngang người đã nặng tới mấy trăm cân.

Đá trúng chúng, chỉ tự làm mình bị thương.

Càng đáng ghét hơn, thân thể chúng vẽ đầy chu sa và bùa chú trừ tà.

Bùa bình thường hoàn toàn vô dụng.

Trong lúc đánh loạn cả lên, Tống Phi Phi trật mắt cá, Kiều Mặc Vũ còn gãy cả móng tay, khóc lóc ôm ngón tay đau đớn:

“Á á á á! Tôi bị thương rồi, nặng lắm đó!”

“Nếu không phải vì các người gọi tôi, thì tôi đã không bị thế này!”

“Tai nạn lao động, tôi phải báo tai nạn lao động!!!”

Giang Châu thì khóc thật.

“Chị ơi, nhìn em với!”

Hắn bị cả bầy trấn mộ thú vây cắn, giày văng, áo rách, cánh tay trái còn bị cắn mất một mảng lớn, máu chảy đỏ người.

Mùi máu càng kích thích trấn mộ thú hung hãn, ánh mắt của mấy con dần dần đỏ rực.

Nếu cứ thế này, Giang Châu sẽ bị chúng cắn chết sống.

Dù hắn là một kẻ hèn mạt, nhưng tôi dù sao cũng đứng về phía chính nghĩa, không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Kiều Mặc Vũ, dẫn Giang Châu và Giang Thanh Khê chạy trước!”

“Phi Phi, theo tôi cản hậu!”

Giang Châu run lên bần bật, ngẩng đầu nhìn tôi đầy không tin nổi, trong mắt lóe sáng còn rực hơn cả đèn pin.

Hắn run rẩy mấp máy môi:

“Linh Châu, cô… cô vì tôi…”

“Huhu, đây là lần đầu tiên trong đời có người phụ nữ chịu vì tôi mà hy sinh!”

“Nếu tôi sống sót, nhất định sẽ không phụ cô!”

Trên đời sao lại có kẻ buồn nôn đến mức này?!

Nghe xong, Tống Phi Phi suýt nữa nôn ra ngay tại chỗ.

Tôi giận sôi, một cước đá thẳng hắn vào giữa bầy trấn mộ thú.

“Đi chết đi! Đồ vô ơn bạc nghĩa!”

Giang Thanh Khê sợ đến hồn lìa khỏi xác:

“Xin cô nương tay đi Linh Châu!”

Giang Châu lăn vào giữa đám trấn mộ thú, lại khiến chúng hoảng sững một nhịp.

Hắn dựng đứng tóc gáy, ba hồn bảy vía bay mất, lập tức quỳ rầm xuống trước mặt tôi, dập đầu liên tục:

“Tôi sai rồi màaaa!”

“Xin tha mạng, Linh Châu đại sư!!!”

Hừm, thế còn tạm được.

Tôi rút ra từ balô một cuộn dây, lấy đà nhảy lên đá thẳng vào đầu con trấn mộ thú to nhất.

Sợi dây vút lên giữa không trung, thoắt cái biến thành vòng thòng lọng, siết chặt lấy cổ nó.

Tôi tiếp tục làm tương tự, lần lượt tròng cổ từng con một.

“Còn ngây ra đó làm gì, chạy mau!”

Tống Phi Phi lập tức kéo Giang Châu dậy, trấn mộ thú gầm gào đuổi theo.

Nhưng do bị dây thừng nối lại, chúng chạy không đều, rất nhanh đã ngã chồng chất lên nhau.

Giang Châu đỏ mặt tía tai, xúc động hét to:

“Đỉnh thật!”

“Chị là đại ca đời đời kiếp kiếp của em!”

Một giờ sau, cuối cùng chúng tôi cũng thoát ra khỏi rừng đá.

Khu Mỹ Nhân Lâm này, còn rộng lớn hơn tưởng tượng nhiều.

Từ xa trong đêm tối, tôi đã nhìn thấy một tòa kiến trúc.

Đến gần hơn mới phát hiện, đó không phải là tòa nhà… mà là một ngọn tháp.

Giang Thanh Khê chỉ tay về phía tháp, ánh mắt phức tạp:

“Đến rồi, đây chính là Chu gia.”

???

Không đúng, nhà tử tế nào lại đi ở trong tháp?!

Trong văn hóa cổ, tháp vốn mang ý nghĩa đặc biệt, như Lôi Phong Tháp, Kim Sơn Tự ở Trấn Giang.

Dân gian tin rằng, tháp có thể trấn áp thủy quái, phong ấn long mạch.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)