Chương 10 - Tân Nương Biến Mất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

10

Hắn còn cảnh cáo Chu Trì, từ nay về sau phải giúp hắn tìm phụ nữ xinh đẹp, càng đẹp càng tốt.

Tống Phi Phi nghe xong, bĩu môi khinh bỉ:

“Tch, chó cắn chó.”

Chỉ tội cho bao nhiêu người vô tội.

Người sống gả cho quỷ, âm khí xâm nhập cơ thể, có thể giữ dung nhan không già, nhưng chỉ sống được thêm mười năm.

Trong mười năm đó, từng giây từng phút đều phải chịu sự đau đớn âm khí ăn mòn xương tủy.

Giống như lúc nào cũng có dao bén róc xương mình.

Mười năm như thế, rồi chết đi, hồn phách cũng chẳng thể đầu thai, chỉ có thể vĩnh viễn bị giam cầm nơi địa cung, làm quỷ tân nương của Tiêu Hoằng đời đời kiếp kiếp.

Mẹ nó, càng nghĩ càng giận.

“Giang Thanh Khê, còn ngẩn ra làm gì, đánh hắn đi!”

Nghe hết những lời của Chu Trì, Giang Thanh Khê run lẩy bẩy.

Tôi kiên nhẫn giải thích nỗi khổ sở của quỷ tân nương cho cô ta nghe, mắt cô đỏ hoe, cuối cùng ngẩng lên, cắn răng giáng cho Chu Trì một cú đấm nhẹ vào ngực.

Cái lực đạo đó, ai không biết còn tưởng cô ta đang tán tỉnh hắn.

Vô dụng thật.

“Giang Châu, tới đây.”

“Anh canh chừng Chu Trì, bọn tôi xuống địa cung gặp tên họ Tiêu đó.”

Giang Châu nghiến răng ken két:

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ trông coi kỹ tên súc sinh này!”

Hắn siết chặt nắm đấm, bước lên, đấm thẳng vào bụng Chu Trì:

“Tao cho mày gả em gái tao cho quỷ!”

“Tao cho mày cái tật chó mắt coi thường người khác!”

“Tao cho mày cái tội tạo nghiệt!”

“Tao đấm mày cả mười tám đời tổ tông!”

“Tao cho mày cái mặt mũi đẹp trai quá mức!”

Dưới tầng hầm Chu gia, có một đường hầm dẫn thẳng vào sâu trong cổ mộ.

Nhìn những ngọn đèn đồng hình nhạn hai bên đường, tôi chợt bừng tỉnh — con đường này, hệt như con đường trong kiệu hoa ban nãy.

Đi được một đoạn, bỗng nhiên trước mắt sáng rực.

Hai bên vách động treo chi chít những bức họa mỹ nhân.

Người thì đứng, người thì nằm, có kẻ ngắm hoa, có kẻ đuổi bướm, lại có người ngồi xích đu.

Mỗi người một vẻ, phồn hoa lộng lẫy, khiến người ta hoa mắt, ngẩn ngơ.

Đẹp quá.

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng lặng lẽ nhìn đến ngây dại, ba chúng tôi im lìm đứng trước bức họa, thẫn thờ không nói nổi một câu.

Các cô gái ấy, trẻ trung, xinh đẹp biết bao.

Lẽ ra, họ có thể có một cuộc đời rực rỡ.

Hoặc tỏa sáng trong sự nghiệp, hoặc gả cho người chồng hiền lành, sống cuộc đời do mình chọn.

Họ có người yêu, có gia đình, có bằng hữu.

Thế mà bây giờ, lại bị ép giam trong địa cung, thành món đồ chơi của Tiêu Hoằng, sống như xác không hồn từng ngày qua đi.

Không vào được tổ phần, không có con cháu hương hỏa, linh hồn cũng chẳng được thờ phụng.

Tiêu Hoằng, đáng chết!

Không, hắn vốn đã chết rồi.

Ba chúng tôi xắn tay áo, sát khí bừng bừng lao về phía trước.

“Ê, mấy em, sao phải tới đây nộp mạng?”

“Khà khà, ta thích nhất là em đứng giữa, xinh đẹp quá đỗi!”

“em đã đến rồi, thì ở lại bầu bạn với chị em chúng ta đi thôi.”

“Đừng nghe nó nói bậy! Mau chạy đi, kẻ kia chưa phát hiện ra, đừng để bị bắt kịp!”

Tranh vẽ… đã sống dậy.

Vô số mỹ nhân từ trong tường bước ra, mùi phấn son ngọt ngấy xộc thẳng mũi.

Có kẻ quăng khăn vào mặt tôi, có kẻ túm tóc tôi, còn có kẻ nhéo má tôi.

“Này này, đừng bóp mông tôi, quá đáng nha!”

Tôi cảm giác mình như Đường Tăng lạc vào Nữ Nhi Quốc, bị vô số trâm ngọc váy hồng che mờ tầm mắt.

Nhưng lạ thay, những cô gái ấy chẳng mang ác ý với chúng tôi.

Chỉ quấn lấy, không cho chúng tôi đi tiếp.

Tôi choáng váng bước đi hồi lâu, mới phát hiện bản thân đã quay lại chỗ cũ.

Loại quỷ đả tường sơ đẳng thế này, căn bản chẳng cầm chân được chúng tôi.

Tống Phi Phi mất kiên nhẫn, bấm hai lá bùa lôi hỏa:

“Không tránh ra, đừng trách tôi không khách khí!”

“Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh!”

Lửa bùng nổ, các cô gái hét toáng, vội vàng tản ra, có kẻ còn tranh thủ dẫm lên chân tôi hai cái.

“Phì, đồ vô lương tâm!”

“Đúng đó, thật chẳng biết tốt xấu!”

“Bao nhiêu đạo sĩ, hòa thượng đều bỏ mạng ở đây, mấy nha đầu các ngươi lá gan lớn quá!”

“Kệ đi, chúng không thấy quan tài chưa rơi lệ đâu.”

“Hừ, rồi cũng sẽ thành chị em với chúng ta thôi.”

“Đi nào!”

Động quật lại trở nên yên tĩnh.

Những bức họa ngay ngắn treo trên tường, như thể tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ba chúng tôi gia tăng tốc độ.

Đi được một lát, trước mắt bỗng mở rộng.

Kiều Mặc Vũ hít mạnh một hơi, mắt sáng rực, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà.

Ngay cả Tống Phi Phi, vốn quen sống trong xa hoa, cũng ngẩn người trong chốc lát.

Ối trời ơi!

Đập vào mắt, là một đại điện xa hoa tột bậc.

Chính giữa là một bể suối nước nóng khổng lồ, chế tác từ ngọc thạch thượng hạng, bốn phía dựng một hàng đầu phượng hoàng bằng vàng.

Mỏ phượng khẽ mở, từng dòng nước nóng bốc hơi trắng xóa không ngừng phun vào bể.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)