Chương 6 - Tân Nguyệt
Chương 06
Ta biết rõ tiểu thư là đang nhắc nhở, cảnh cáo ta.
Kỳ thật không cần tiểu thư nhắc nhở, ta cũng biết, Thái tử thân phận cỡ nào tôn quý, ta ngay cả phối với quản gia đều là bản thân trèo cao, làm sao có thể xứng với Thái tử.
Ta hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.
“Tiểu thư, nô tỳ ai cũng không muốn gả, khẩn cầu tiểu thư thả nô tỳ xuất phủ, nô tỳ nguyện trở lại quê quán, cả một đời không bước chân vào kinh thành nửa bước.”
“Ngươi muốn đi?”
Tiểu thư ngoẹo đầu, nheo mắt lại nhìn ta.
Ta gật nhẹ đầu, thấy ánh mắt tiểu thư quét tới quét lui trên người ta, ánh mắt để lộ ra vẻ hoài nghi sâu sắc.
Nàng thở dài, nhìn như đáng tiếc, kì thực mang theo thăm dò cùng cảnh giác:
“Tân Nguyệt, ngươi theo ta lâu như vậy, làm sao ta bỏ được để ngươi rời đi đây?”
Tiểu thư quả nhiên vẫn là không yên lòng, sợ ta đi tìm Thái tử nói rõ chân tướng, muốn đặt ta ở dưới mí mắt nàng để giám thị.
Kỳ thật dù nàng không nói, ta cũng không có quyết định này.
Một là bởi vì Thái tử có mắt như mù, đến ân nhân cứu mạng còn có thể nhận lầm.
Hai là coi như Thái tử biết ta ân nhân cứu mạng của hắn, lại có thể như thế nào?
Nói không chừng chờ hắn nhớ lại ta từng đạp cho hắn một cước, hắn sẽ còn trả thù lại ta đâu, biết đâu lại đánh ta thêm hai mươi đại bản nữa, thân thể ta lúc đó mới thật đúng là không chịu đựng nổi. Cho nên ta vẫn nên im lặng làm chim cút thôi.
Từ sau ngày đó, Thái tử bắt đầu liên tục hẹn tiểu thư đi ra ngoài.
Mà ta đi theo phụ trách làm bối cảnh, quả thực thích thú vô cùng, vừa có thể đi ra ngoài chơi, còn có thể công khai lười biếng.
Nàng cùng Thái tử dạo phố nghe hí khúc, ta ở dưới lầu cắn hạt dưa nghe chuyện xưa.
Nàng cùng Thái tử du hồ thưởng trà, ta ở trên bờ ngắm nhìn thuyền trôi nước chảy.
Nàng cùng Thái tử dạo chơi ngoại thành vui vẻ đạp thanh, ta ở một bên nhóm lửa nướng cá.
Đáng tiếc ta cũng đánh giá quá cao chính mình, một luồng khói đen hướng thẳng mặt hai người thổi tới.
“Khụ khụ khụ, Tân Nguyệt ngươi...”
Tiểu thư trừng ta một cái, vừa muốn mắng chửi, nhìn thấy một bên Thái tử còn đang ở đó, lại nhịn xuống.
Nàng dùng khăn tay che khóe mắt, nhìn về phía Thái tử:
“Điện hạ, ngươi vẫn tốt chứ?”
“Ta không sao. “
Thái tử nói xong nhìn ta cười.
“Nhưng mà nha hoàn của Khương tiểu thư cũng thật thú vị.”
Vừa dứt lời, ánh mắt tiểu thư sắc bén tựa như dao phóng tới trên người ta.
“Tân Nguyệt, đi nhặt thêm ít củi nữa đi.”
Tiểu thư rốt cục ý thức thân phận kỳ đà của ta, tìm cớ đem ta đuổi đi.
Sau khi đi đến rừng cây cách đó không xa, ta mới thở dài một hơi, sau đó kéo theo từng trận phiền muộn, bởi vì câu nói kia của Thái tử, khi trở về sợ là ta lại bị phạt rồi.
Thế nhưng là dựa vào đâu cơ chứ?
Thái tử mắt mù kia thậm chí đều không biết tên của ta.
Rõ ràng cái gì ta cùng không làm sai, chỉ bất quá bởi vì mệnh ta là nô tài, cho nên làm cái gì đều là ta sai sao.
Nhưng ai sinh ra lại muốn làm nô tài đâu?
Ta không cam tâm! Ta không cam tâm! Ta không cam tâm!
Ta giống như phát điên đạp liên tiếp vào gốc cây trước mắt.
Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ:
“Vị cô nương này, có thể hay không đừng đạp nữa, lại đạp nữa ta phải rớt xuống rồi.