Chương 3 - Tám Viên Kẹo Đổi Lấy Một Mối Quan Hệ
Lãnh đạo mất bao công mới đuổi được anh ta đi.
“Cố Vãn, đây là bệnh viện. Chuyện thế này ảnh hưởng rất xấu tới danh tiếng bệnh viện, Hy vọng cô sớm xử lý ổn thỏa.”
Tôi cam đoan sẽ giải quyết nhanh.
Buổi trưa khi đang lấy cơm, tôi nghe thấy đồng nghiệp đang thì thầm sau lưng:
“Không ngờ bác sĩ Cố lại là người như vậy, Dám tham cả tiền hồi môn của chị dâu đang mang thai để đi mua xe cho chồng.”
“Nuôi con gái như thế có ích gì, Chỉ mong đem của nhà mẹ đẻ đắp cho nhà chồng, đúng là ngu ngốc.”
…
Tôi hít sâu một hơi, đang chuẩn bị ăn thì điện thoại vang lên.
Chồng tôi đang công tác xa cũng biết chuyện rồi, hỏi tôi có cần anh giúp gì không.
Tôi còn đang thắc mắc sao anh biết, thì anh nói Lưu Khải đã đưa chuyện của tôi lên mạng.
Tôi bảo sẽ tự xử lý.
Lúc ấy, có đồng nghiệp vội vàng chạy vào:
“Cậu mau ra mà xem, anh cậu đang làm loạn ngoài cổng bệnh viện kia kìa!”
Tôi giật mình, lập tức cúp máy rồi chạy ra ngoài.
Quả nhiên, trước cổng bệnh viện đã có một đám người tụ tập.
“Tên điên kia, anh làm gì vậy?” Tôi cau mày chất vấn.
Lưu Khải thấy tôi thì càng làm tới, giơ điện thoại dí sát mặt tôi:
“Đến, đến, mọi người nhìn kỹ mặt người này đi, Không có lương tâm, không có y đức, tham tiền của chị dâu để vênh váo ra ngoài…”
Tôi hất tay anh ta ra, vừa ngẩng đầu đã thấy anh ta không đến một mình.
“Mẹ?”
4
Mẹ tôi có chút chột dạ, kéo tay tôi thì thầm:
“Mẹ khuyên anh con rồi, nhưng không cản được. Coi như mẹ xin con đi, con lấy tiền ra đi, cả nhà cãi nhau như thế này ra cái thể thống gì?”
Nhìn hai người một người gào thét một người dịu giọng, mà nhân vật chính lại không có mặt,
Tôi hỏi:
“Phùng Tình đâu? Sao chị ấy không tự đến đòi?”
Lưu Khải khịt mũi khinh bỉ:
“Cô còn mong cô ta đứng về phía cô à?”
“Cô ta hiền lành, dễ mềm lòng, bị cô dỗ vài câu là nhũn người. Nhưng tôi thì không ăn trò đó!”
Tôi liếc nhìn màn hình livestream trên tay Lưu Khải,
Toàn là lời mắng chửi tôi, có người còn đăng lại bài viết cũ của Phùng Tình trên diễn đàn.
Tôi bật cười khẽ.
“Đúng lúc lắm, tôi sẽ trả tiền.”
“Nhưng điều kiện là Phùng Tình phải đích thân đến.”
Lưu Khải liếc điện thoại, đắc ý nói:
“Tưởng cô còn cứng miệng được lâu hơn chứ. Cô cũng biết sợ sức mạnh dư luận rồi đúng không?”
“Cũng được, gọi cô ta đến, đỡ để cô đổ tiếng oan.”
Anh ta để mẹ gọi điện, Phùng Tình chẳng bao lâu đã có mặt.
Vừa thấy tình hình, cô ấy vội vàng bước vào:
“Chuyện gì vậy?!”
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh tanh:
“Chồng chị đang bắt tôi trả lại 88 ngàn tiền cưới. Tôi thấy chúng ta nên tính sổ một lần cho rõ.”
Phùng Tình sa sầm mặt, kéo tay Lưu Khải muốn đi:
“Tôi với Cố Vãn là chị em thân thiết, cho hay không cho có gì quan trọng đâu, đi thôi!”
Lưu Khải còn chưa kịp nổi nóng thì cả hai người đã bị mẹ tôi giơ tay chặn lại:
“Phùng Tình, con nói vậy là không đúng. Cố Vãn tuy là con gái mẹ, nhưng mẹ cũng phải nói câu công bằng. Nuôi được đứa con gái như vậy là do mẹ thất đức.”
“Con gái thì mẹ nuôi đầy đủ, Nhưng cũng không thể để con trai chịu thiệt mãi được.”
Mẹ tôi thở dài, rồi nói:
“Cố Vãn, hôm nay nếu con không có tiền, Thì chuyển nhượng căn nhà bố con để lại cho anh con đi.”
“Bao giờ con gom đủ tiền, anh con sẽ trả nhà lại. Yên tâm, mẹ sẽ đứng ra làm chứng. Mẹ đối xử công bằng với cả hai đứa, không ai có ý kiến gì đúng không?”
“Mẹ…” Lưu Khải nghe xong, ánh mắt dâng lên xúc động.
Ra là mưu tính từ đầu là như thế.
Tôi cười lạnh:
“Công bằng à, mẹ cũng dám nói vậy.”
Lưu Khải là con riêng mẹ với chồng cũ.
Căn nhà kia là của bố tôi trước khi kết hôn, trong di chúc ông để lại riêng cho tôi.
Vậy mà còn muốn nhắm vào cả căn nhà?
“Không cần! Nếu mọi người đều nghĩ tôi nên trả lại tiền cho Phùng Tình,
Thì tôi sẽ trả.”
Phùng Tình lập tức lùi lại hai bước, liên tục xua tay:
“Không cần đâu, tôi không lấy!”
Lưu Khải bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Không lấy là sao? Cô cũng phải nghĩ cho đứa bé chứ, cái gì mà chẳng cần đến tiền?”
Phùng Tình tức giận:
“Là tôi tự nguyện tặng mà!
Các người có tư cách gì thay tôi quyết định?”
Livestream đang phát trực tiếp,
Bình luận cũng bắt đầu dồn dập:
“Trời đất, đúng kiểu thánh nữ luôn, bị đối xử vậy mà còn không phản kháng.”
“Chắc bị tẩy não rồi.”
“Không đúng đâu, nhìn cô ấy run rẩy như thế, chẳng giống là không dám đòi vì tốt đẹp gì đâu, rõ là bị chị chồng bắt nạt.”