Chương 9 - Tâm Thư Hoàng Cung
Động tác của ta khiến chàng tỉnh giấc.
Lông mi chàng khẽ động, một cánh tay dài đã vòng qua người ta, siết lại:
“Tiểu Man ngoan.”
Thấy chàng đã ngủ lại, ta bèn rướn người, khẽ chạm vào môi chàng. Môi chàng mềm như miếng bánh bột khoai trắng, thơm mát, dễ chịu.
Ta đưa tay vuốt nhẹ chân mày chàng, bất chợt chàng mở mắt.
Ánh nhìn thâm trầm khiến tim ta chợt khựng lại.
Lo rằng chàng sẽ trách móc, ta luống cuống:
“Tiểu Man… chỉ muốn ca ca ngủ ngon một chút thôi…”
Lục Tầm nhìn ta, cánh tay vững chãi ôm ta vào lòng, giọng chàng nhẹ như nước:
“Là ca ca làm muội sợ rồi.”
“Tiểu Man, đừng sợ.”
Ta gật đầu thật khẽ.
“Tiểu Man còn muốn xem đại hí nữa không?”
…
Chàng quấn lấy ta cho đến tận sáng.
18
Cùng với ta hồi cung, là thánh chỉ ban phong tước vị.
Ta vượt hai cấp, trực phong Thục phi.
Nhị tỷ và Đào Nhi mừng đến rơi lệ.
“Tiểu Man à, tỷ thương muội quả không uổng phí.”
Điều khiến nàng càng cao hứng hơn là bệ hạ ban cho Cung Vĩnh An.
Ta bèn thỉnh cầu chàng, cho phép nhị tỷ ở nơi thiên điện.
Thiên điện của Vĩnh An cung có một hoa viên rộng hơn bất kỳ nơi nào khác.
Khi thu dọn hành trang, nhị tỷ hào hứng đến lạ:
“Tiểu hoàng đế này, chẳng ngờ vì muội mà thủ thân như ngọc.”
“Mặt lạnh nhưng lòng nóng, còn thực lòng hơn cái vị Chiêu ca ca kia của muội nhiều.”
“Hửm?”
Thủ thân như ngọc?
Ta nghĩ mãi không hiểu.
Nhị tỷ kề sát tai ta, khe khẽ thì thầm. Trước đó, những phi tần được đưa vào tẩm điện, bệ hạ đều viện cớ bận chính sự mà thoái thác, thậm chí chưa từng bước qua cửa nội điện.
Duy chỉ có ta, lại được đối đãi hoàn toàn khác biệt.
Nếu chàng thương ta, ta cũng phải thương chàng.
Vậy là ta đến tiểu trù phòng, học làm bánh đường.
Lục Tầm rất thích, mỗi ngày đều đến xin một cái, ăn xong liền khen ta khéo tay, rồi lại ban cho ta bao nhiêu đồ tốt.
Vài hôm nay, mẫu thân cũng trở lại trong mộng, mỉm cười bảo ta ngoan ngoãn, bà đã an tâm rồi.
Ta nghĩ, nếu chưa làm Hoàng hậu mà đã thế này, vậy thì làm Hoàng hậu rồi, chẳng phải có thể ngày nào cũng được gặp mẫu thân sao?
Đang mải nghĩ, Lục Tầm đã dẫn theo một đoàn ngự y tiến vào, thay nhau bắt mạch, chẩn đoán chứng đau đầu của ta.
Bọn họ kê rất nhiều thuốc, vị nào cũng đắng nghét, ta chẳng muốn uống.
Chàng liền ôm ta vào lòng:
“Tiểu Man phải ngoan, uống thuốc cho mau khỏi.”
Trước đây, với Chiêu ca ca, chỉ mời hai đại phu, họ nói không chữa được nữa, thế là không ai nhắc tới đầu ta nữa.
Nhưng Lục Tầm thì khác, chàng hết lần này đến lần khác, kiên trì như khi phụ thân còn mong chữa khỏi chứng ho của Tiêu di nương vậy.
Đã gần nửa năm, ta thấy quầng mắt chàng mỗi lúc một đậm, lòng thấy xót xa.
“ca ca, hay là… thôi không trị nữa.”
19
“Tiểu Man chỉ mong ca ca được nghỉ ngơi thật tốt.”
Lục Tầm khẽ lắc đầu, ngón tay gầy guộc vươn lên, chạm nhẹ vào chóp mũi ta.
“Tiểu Man,” hắn khẽ gọi, thanh âm như gió lướt qua mành trúc, “chẳng phải muội muốn làm Hoàng hậu ư? Phải trị lành đầu bệnh mới được.”
Ta ngẩng đầu nhìn Lục Tầm, ánh trăng chiếu lên gương diện đoan nghiêm, trong đôi mắt đen nhánh ấy chất chứa trông mong.
Khoảnh khắc đó, lòng ta bỗng chốc ngẩn ngơ.
“Vâng… Tiểu Man sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.”
Sau khi người rời đi, ta mới nhận ra Lục Chiêu ca ca đã cải trang thành thái y, lặng lẽ đứng nơi góc phòng.
Hắn chẳng nói lời nào, đầu cúi thấp, tà áo vương đầy sương sớm và bụi cỏ.
Ban đầu ta còn lấy làm vui, vì đã lâu lắm chưa gặp lại hắn.
Hắn còn mang đến bánh lê nướng ta từng thích nhất, lại cả tấm lụa đỏ ta đã cầu xin bao lần mới được.
Ngày trước, hắn thường bảo: “Đợi mọi việc xong xuôi,” thế là ta cứ đợi mãi, không ngờ đợi mãi lại đợi vào cung, rồi đợi thấy khắp điện đều là hồng lụa Lục Tầm ban.
“Tiểu Man, muội ở trong cung… sống có ổn chăng?”
Lụa đỏ của ta nay nhiều lắm, nên ta không nhận lấy tấm hắn mang đến, chỉ chọn một miếng bánh lê, mỉm cười đáp:
“Lục Chiêu ca ca không cần lo cho muội.”
Bánh vào miệng lại thấy nhạt nhẽo.
Chắc là bởi vị ngon nơi cung cấm đã làm quen đầu lưỡi mất rồi.
“ca ca đối đãi với ta rất tốt. Huynh xem, Tiểu Man còn tròn trịa thêm chút nữa.”
“ca ca còn cho người tìm thầy thuốc chữa đầu bệnh cho ta, giờ Tiểu Man nhớ được bao điều.”
Lục Chiêu ca ca nghe thế, chẳng những không vui, mà còn chững người lại, đôi mắt bỗng đỏ ửng.
“Ta có lỗi với muội, Tiểu Man.”
Chuyện kia cũng đã trôi xa rồi.
Trước kia ta một lòng muốn gả cho hắn, nhưng giờ nghĩ lại, thời gian ở bên Lục Chiêu ca ca chẳng còn bao nhiêu, mà khi ở bên Lục Tầm, lòng ta lại luôn hân hoan.
Ta nghĩ, có lẽ mình đã tha thứ cho Chiêu ca ca rồi.
Nhờ hắn mà ta gặp được một người tốt như Lục Tầm, đáng lý ta nên cảm tạ hắn mới phải.
Hơn nữa, ta chẳng muốn oán hận mãi, như cứ mãi canh bột chua, mở nắp xem có dậy chưa, thật là phiền lòng.