Chương 6 - Tâm Thư Hoàng Cung

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Sao? Còn muốn dập đầu hành đại lễ với trẫm nữa à?”

Lục Tầm đột ngột ngồi xổm xuống. Ta sợ ngài cắn người, cứ cúi rạp đầu không dám ngẩng, thì bất ngờ một bàn tay ấm nóng khẽ đặt lên đỉnh đầu.

Giống hệt như mẫu thân khi xưa vẫn thường làm, dịu dàng mà xoa dịu.

Lòng ta phút chốc bình tĩnh lại. Thì ra, Lục Tầm cũng không đến nỗi quá xấu. Giống như mẫu thân, có lẽ cũng là người tốt:

“Trong cung… có Đại La thần tiên. Bệ hạ là người đứng đầu nơi hoàng cung, chắc chắn có thể điều khiển thần tiên…”

“Thần dân kính trọng bệ hạ, tức là kính cả thần tiên… thần tiên sẽ vì thế mà đối xử tốt với mẫu thân thần dân…”

Lục Tầm lần này thật sự bật cười, tiếng cười vang dội, đến cả thái giám và các cung nhân bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Chắc lại là ta nói sai rồi.

Nhưng nghe Lục Tầm hạ giọng dõng dạc:

“Lưu bài tử, phong chính tam phẩm Tiệp dư, ban phong hào Thục, kể từ hôm nay nhập trú Tụy Nguyệt Các.”

Một vị công công đứng gần đó, trông rất quen mắt, vội tiến lên bổ sung:

“Thục Tiệp dư, Tụy Nguyệt Các tọa lạc ngay bên cạnh điện Cần Chính, chỉ cách có vài bước chân. Đây thực là ân sủng phá cách!”

A? Đây là phúc lộc từ trời giáng xuống, như sét giữa trời quang, khiến đầu óc ta tức thì trống rỗng, chẳng thể nghĩ được điều gì. Ta luống cuống ngẩng đầu lên:

“Tạ…”

“Tạ ơn thánh thượng long ân.”

“Không biết… ở gần bệ hạ như thế, có khi đồ ăn có ngon hơn chăng?”

“Hửm?” Lục Tầm thoáng sững người, không biết đáp thế nào. May thay công công bên cạnh lại rất tử tế:

“Tất nhiên rồi. Cung đình có đầu bếp tứ phương, tay nghề đều là nhất đẳng. Thục Tiệp dư muốn ăn gì, chỉ cần sai tiểu trù phòng làm là được.”

12

Nghĩ đến thức ăn ngon là lòng ta liền rộn ràng vui vẻ, quay sang hành lễ với công công:

“Đa tạ công công, người thật tốt. Đến lúc nô tì xin được món ngon, nhất định sẽ mang phần đến biếu công công.”

Công công cười tươi đỡ ta đứng dậy, quay về phía Lục Tầm:

“Thục Tiệp dư chớ nên vậy, lão nô có thể nhờ phúc thánh thượng mà được ban thưởng, đã là mãn nguyện.”

Ta theo ánh mắt công công mà nhìn lên, thấy thần sắc của Lục Tầm đã hòa hoãn hơn nhiều. Chỉ một góc mặt cũng đã thấy rất tuấn mỹ.

“Trẫm có món ngon dính trên mặt sao?”

Hửm? Ta chỉ biết cười ngốc, lắc đầu với ngài.

Sau cùng, từ hàng quý nữ, Lục Tầm tuyển ra năm người nhập cung.

Ta và nhị tỷ, còn có Vương Hàn Cảnh – đích nữ của Vương đại tướng quân, Chu Dung Dung – con út của Thái phó Chu, và Giang Tuyết – độc nữ của Thượng thư Giang.

Vì muốn công bằng như nước trong chén, nên Vương Hàn Cảnh và ta cùng được phong làm Tiệp dư.

Chỉ có mình ta là được ban phong hào, còn có thể chọn nha hoàn nhà mình nhập cung hầu hạ. Mọi người đều nói đây là ân điển to lớn từ trên trời rơi xuống.

Ta liền chọn Hoàng Đào Nhi. Khi nhập cung, thân phận tiện dân của nàng sẽ được xóa bỏ, trở thành lương dân.

Thế nhưng Đào Nhi lại chẳng vui vẻ chút nào, mặt mày lo lắng, rơm rớm nước mắt mà thưa:

“Nô tỳ tạ ơn tiểu thư, nô tỳ… nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực phò tá tiểu thư.”

“Chết cũng không đổi lòng, tuyệt chẳng phản bội.”

Hửm? Đào Nhi dùng lời lẽ thật phức tạp, ta chẳng hiểu rõ. Chỉ biết mang tấm vải gấm Phù Quang mà Lục Tầm ban cho, giữ lại một tấm để tặng nàng:

“Lục Tầm không ăn thịt người đâu, ngài ấy còn chia vải tốt cho mọi người kìa.”

“Ta thấy Đào Nhi thích màu xanh tấm này ta đã phải năn nỉ nhị tỷ thật lâu nàng mới chịu nhường cho đó.”

“Thôi đừng khóc nữa, khóc vào là xấu xí lắm.”

Không ngờ Đào Nhi lại càng khóc nức nở hơn. Nàng ôm lấy tấm vải, cẩn thận giữ trong lòng:

“Tiểu thư…”

Đào Nhi thật là người tốt. Nàng dùng tấm vải đó may cho ta và cho chính nàng mỗi người một bộ áo, lại còn may cho ta thêm đôi hài vải.

Biết ta ngu ngốc, nàng liền thay ta đi tìm lão ma ma trong cung học quy củ, mất nửa tháng mới thông suốt mọi chuyện lớn nhỏ trong hậu cung.

Trong nửa tháng đó, ai ai cũng đồn rằng vị trí hậu vị đã là vật trong tay ta, bởi vậy trong ngoài cung đều nâng niu ta, sợ lỡ lời chọc giận.

Nhưng Lục Tầm thì lại suốt nửa tháng không hề đến gặp ta. Trong lòng ta dần dần u uất, liền sai Đào Nhi đi tìm đại điện của Đại La thần tiên.

Ngày ngày ta tới đó bái lạy, đem bánh lê hoa mà Lục Tầm ban cho chia cho các vị thần, mong họ phù hộ cho mẫu thân ta sớm được người chăm sóc, rồi rảnh rỗi thì báo mộng cho ta.

Thế mà đã nửa tháng trôi qua ta vẫn chưa thấy mẫu thân về trong mộng, chắc là vì ta vẫn chưa trở thành Hoàng hậu, nên thần tiên không thèm để ý.

Nhưng làm Hoàng hậu… thực sự dễ như trong sách kể hay sao? Sao lại khác xa lời trong thoại bản vậy?

13

Ta bèn đến hỏi nhị tỷ, song nàng đang ở tiểu hoa viên, đối diện một đóa mẫu đơn đã héo úa mà thất thần.

Trời đã vào cuối thu, cánh hoa rũ rượi.

Nhị tỷ xới đất, thay chậu, chăm chút từng chút một mà hoa vẫn không tươi lại.

“Tiểu Man à, Lục Tầm là cố ý trừng phạt muội đó.”

Nàng khẽ vuốt lá, nét buồn hiện sâu nơi đáy mắt.

“Chỉ e tiểu muội nhà ta… sắp phải chịu khổ rồi.”

Quả nhiên lời nhị tỷ linh nghiệm.

Sau đó hơn một tháng, Lục Tầm lật hết các thẻ bài, chỉ riêng thẻ của ta phủ đầy bụi, chẳng động đến một lần.

Ngài không hề liếc ta một cái.

Người trong cung cũng lần lượt rời đi, tám chín phần đã vắng bóng. Hoàng Đào Nhi mắng không ngừng, gọi bọn họ là lũ không xương sống. Mỗi lần phát tiền tiễn bước là lại lầm bầm:

“Rồi các ngươi sẽ quay lại xin được ở lại, ta chờ xem.”

Còn Vương Hàn Cảnh thì đã được phong tước Tần phi, ngày ngày mượn cớ thăm hỏi mà thực chất là đến để khoe khoang.

Ta vốn không định nhớ những chuyện lặt vặt ấy, nhưng ngày nào nàng ta cũng ồn ào, nói tới nói lui, khiến lòng ta rối bời.

Mà tâm trí ta không phải vì ghen tị, mà bởi vì… sợ chuyện hầu hạ long sàng.

Lời ma ma dạy còn văng vẳng bên tai: Sau đêm thị tẩm, chính là người gối đầu bên thiên tử.

Chiêu ca ca… chàng có để tâm không?

Nhưng Vương Hàn Cảnh từng nói, tỷ tỷ nàng và Chiêu ca ca rất mực tình thâm, vậy hẳn là chàng chẳng để tâm tới ta nữa rồi.

Hoàng Đào Nhi hình như biết rõ điều ta nghĩ trong lòng:

“Nương nương ơi, người đừng nghĩ tới Chiêu vương điện hạ nữa, thứ dơ bẩn đó chẳng đáng đâu. Người nên nghĩ đến phu nhân mới phải.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)