Chương 21 - Tấm Phiếu Tha Thứ Vô Điều Kiện
“Phiếu thứ hai, là khi em bị lây bệnh nguy hiểm, còn dễ lây cho người khác, anh không màng nguy hiểm ở cạnh chăm sóc cho đến khi em khỏi, còn anh thì ngã bệnh, suýt mất mạng.”
“Phiếu thứ ba, là khi ba mẹ em đột ngột qua đời, đám họ hàng tham lam như lũ thú dữ tràn vào nhà, tranh giành tài sản ba mẹ để lại. Là anh đứng ra giúp em đuổi họ đi, ở bên cạnh cùng em vượt qua giai đoạn đen tối nhất, để em có thể yên tâm dựa dẫm.”
“Phiếu thứ tư…”
Trì Niệm cứ thế nói từng câu, kể hết lý do vì sao đã đưa anh chín tấm phiếu đó.
Cùng lúc ấy, Phó Trầm Chu cũng nhớ ra mình đã vì những lý do nực cười nào mà trả lại từng tấm một.
Anh tận mắt nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô từng chút một tan vỡ, cho đến khi trong đó không còn tình yêu, chỉ còn hận, còn oán, cuối cùng cũng chỉ còn lại sự bình lặng.
Mà anh thì còn tự mãn cho rằng: cô vẫn luôn chờ đợi anh quay đầu, vì sau lưng cô chẳng có ai, cô không thể rời đi.
Anh rõ ràng đã từng căm ghét những kẻ ức hiếp cô, thề sẽ che chở cho cô suốt đời, sao cuối cùng… người làm cô đau nhất lại là chính anh?
Trì Niệm rưng rưng nước mắt nhìn anh, giọng khẽ nhưng rõ ràng:
“Em đã từng yêu say đắm cái con người dám vì em mà liều mạng ấy. Vì tình yêu đó, em đã trao đi tất cả sự cuồng nhiệt và chân thành. Nhưng Phó Trầm Chu, điều đó không có nghĩa là em sẽ mãi mãi đứng nguyên chỗ cũ, bất kể thế nào cũng chờ anh. Những vết sẹo trên người em không thể biến mất, cũng giống như gương mặt này, không còn là dáng vẻ trước kia nữa. Anh bảo em tha thứ, vậy anh tự hỏi xem, cái người từng yêu Trì Niệm năm đó, anh ấy có đồng ý không?”
Phó Trầm Chu nghe đến đó, như bị bóp nát hết gan ruột.
Anh gục xuống gần như sụp đổ, nghẹn ngào:
“Nhưng anh không làm được… Anh không buông tay nổi…”
Anh bỗng rút ra con dao găm mang theo để phòng thân, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng và quyết tuyệt, rồi bất ngờ giơ tay lên.
Phập!
Anh đâm thẳng vào đùi mình.
“Niệm Niệm, em chịu bao nhiêu đau, anh trả lại em, chỉ cần em tha thứ cho anh… xin em… cho anh một cơ hội…”
Trì Niệm bình tĩnh nhìn anh.
Anh lại đâm tiếp một nhát.
Mỗi nhát dao, anh lại lặp đi lặp lại.
“Xin em…”
“Xin em…”
“Xin em…”
Bảy, tám nhát sau, Phó Trầm Chu toàn thân đã đẫm máu.
Trước mặt anh, Trì Niệm cũng đã khóc đầy mặt, nhưng vẫn không nói lời tha thứ.
Phó Trầm Chu nhìn thấy nước mắt cô, cuối cùng cũng buông dao, nở nụ cười chua chát:
“Xin lỗi… Anh muốn cầu xin em tha thứ, nhưng cuối cùng vẫn biến thành ép buộc. Anh đã thề sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa… vậy mà giờ lại làm em khóc thành thế này.”
Anh run rẩy đưa tay lên, khẽ lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt cô vừa lau xong lại tiếp tục rơi xuống.
Phó Trầm Chu cười khổ:
“Cũng đáng thôi… ít ra em vẫn còn vì anh mà khóc.”
Anh liếc nhìn về phía phòng bệnh của Mục Hàn Thanh, cười nhạt:
“Em tính ở bên anh ta sao? Anh ta giỏi võ lắm, vết thương hôm nay chỉ là diễn trò cho em xem thôi…”
Nói đến đây, anh thấy trong mắt Trì Niệm ánh lên vẻ hiểu rõ.
Rồi cô lạnh nhạt đáp:
“Có thể.”
Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh:
“Phó Trầm Chu, anh đi đi. Đừng gặp lại nữa.”
Phó Trầm Chu nhìn cô hồi lâu, trong mắt ngập đầy không nỡ, lưu luyến.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhẹ giọng nói:
“Niệm Niệm, tạm biệt.”
Nói xong, anh chậm rãi quay người, bước ra ngoài bệnh viện.
Máu tươi chảy đầm đìa trên chân, mỗi bước đi đều để lại dấu chân loang lổ máu đỏ.
Cho đến khi đi tới cuối hành lang, anh ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng Trì Niệm.
Cô đứng đó, khẽ run rẩy, dường như đang khóc.
Phó Trầm Chu ánh mắt trở nên dịu dàng, giọng khẽ khàng:
“Niệm Niệm, anh không nỡ buông tay. Nhưng để không làm em đau thêm nữa… anh chỉ có thể… Anh yêu em…”
Hai ngày sau, khi Trì Niệm cùng Mục Hàn Thanh làm thủ tục xuất viện, cô bất chợt thấy một chiếc xe cấp cứu phanh gấp trước cổng bệnh viện.
Hai người toàn thân đẫm máu được vội vàng khiêng xuống – chính là Phó Trầm Chu và Giang Hiểu.
Giang Hiểu ôm chặt cổ mình, ánh mắt đầy căm hận, chết dí nhìn về phía Trì Niệm và Mục Hàn Thanh.
Nhưng khi Phó Trầm Chu trông thấy cô, trong mắt lại chỉ còn yên bình, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ nhõm như được giải thoát.
Bước chân Trì Niệm khựng lại, cô tận mắt nhìn Phó Trầm Chu chậm rãi nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mi.
Sau này, cô nghe trợ lý của Phó Trầm Chu kể lại, rằng anh không thể tự kiềm chế mà thôi không đi tìm cô, cũng hiểu rõ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa. Một thế giới không có cô, với anh, chính là cực hình.
Ngày hôm đó, từ bệnh viện trở về, anh lập tức viết di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho Trì Niệm.
Sau đó, anh lựa chọn mang theo cả Giang Hiểu – người từng tổn thương cô – cùng nhau rời khỏi thế gian.
Trì Niệm nghe xong tin đó, chỉ lặng lẽ nhận lấy tập hồ sơ trợ lý đưa, bình tĩnh ký tên nhận quyền thừa kế.
Cô mở lò nướng, lấy khay bánh quy ra, cẩn thận xếp vào hộp quà, ôm trong tay rồi bước sang nhà Mục Hàn Thanh.
Người đàn ông đang ngồi trên sofa xem tài liệu, thần trí lại rõ ràng không tập trung, nghe tiếng chân cô liền ngẩng phắt đầu lên nhìn, ánh mắt sáng bừng.
Trì Niệm mỉm cười dịu dàng:
“Như đã hứa với anh – gấp đôi nhé.”
Chuyện cũ đã khép lại.
Cô cũng nên bước tiếp về phía trước.
【Toàn văn hoàn】