Chương 5 - Tám Người Chồng Và Sếp Của Tôi

4

Hehe, vợ ơi.

Anh dính câu rồi này.

Em nhìn người chuẩn lắm.

Tôi lén tra hồ sơ nhân sự.

Cô ấy chưa kết hôn.

Xem ra tôi vẫn còn cơ hội.

Dù sao, cô ấy cũng không phải kiểu phụ nữ an phận.

Hôm đó, chẳng phải cô ấy đã chủ động nhắn tin thả thính tôi sao?

Hừ.

Đột nhiên, tôi không còn ghen với cái tên mặt non choẹt kia nữa.

Dù nó có dịu dàng, chu đáo, hiểu lòng người đến đâu thì sao chứ?

Cuối cùng, vợ tôi vẫn bị đóa hoa dại này dụ dỗ đi mất!

Tôi không phải tiểu tam.

Trong tình yêu, người không được yêu mới là kẻ thứ ba.

5

Vợ cuối cùng cũng thừa nhận.

Cô ấy cảm thấy tôi vẫn có thể diện hơn thằng nhóc kia.

Quyết định đưa tôi về ra mắt gia đình.

Hừ.

Cái danh “chính thất” này…

Phải lấy cho bằng được!

Trên đường đi.

Có một người đàn ông gọi điện cho cô ấy.

Cũng gọi cô ấy là “vợ”.

Giọng nói hoàn toàn khác với cái tên bưng cơm kia.

Vợ vì che giấu.

Từ “chồng ơi” sắp buột miệng, đành sửa thành “Chồng Sáu”.

Tên kia cũng nhịn giỏi thật!

Về đến nhà cô ấy, gặp ba mẹ cô ấy, tôi mới bừng tỉnh.

Người phụ nữ này không phải đang câu tôi.

Mà là treo tôi lên rồi “hành quyết” luôn!

Nếu thực sự muốn cưới tôi vào cửa.

Sao lại bôi xấu tôi thậm tệ như vậy trước mặt ba mẹ, không chừa cho tôi một đường sống?

Lương Khinh Khinh.

Biết hậu quả của việc đắc tội với thái tử gia không?

Tôi sẽ cấm vận cô trong toàn ngành!

6

Haiz.

Cô vợ nhỏ bé.

Giấc mơ vĩ đại.

Yêu cô ấy.

Thì phải ủng hộ cô ấy.

Tiểu tam thì sao chứ.

Còn có tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục nữa kìa?

Nhưng mà.

Tại sao vợ tôi…

Chuyện kia vẫn còn ngây thơ như vậy chứ?

Mới có nửa tiếng mà chịu không nổi rồi.

Xem ra mấy tên đó đều không ổn.

Chu Tiểu Hoài!

XÔNG LÊN!

7

Mùng Ba Tết.

Tôi muốn dẫn vợ đi gặp ông họ hàng xa.

Ông đã già rồi.

Tôi muốn trước khi ông mất.

Có thể nhìn thấy vợ tôi một lần.

Tôi lái xe đến dưới chung cư nhà vợ.

Nhìn thấy ba người đàn ông tiễn cô ấy xuống.

Miệng gọi “vợ ơi” ngọt xớt.

Thân thiết không thể tả.

Quá sốc.

Tôi phát hiện mình vô tình lọt vào một bộ phim cẩu huyết.

【Cô gái sống cùng ba người chồng trong một khu chung cư, ngoài ra còn có một con chó thái tử gia theo đuổi không rời!】

8

Nhưng chuyện sốc hơn còn ở phía sau.

Tôi lặng lẽ bám theo cô ấy.

Xem thử cô ấy đi gặp ai.

Không ngờ càng đi đường càng quen thuộc.

Cuối cùng.

Tôi tự mình hóng dưa đến ngay trên đầu mình.

Ngày trước ôm nhau dưới ánh trăng, gọi tôi là “Tiểu Hoài Hoài”.

Giờ đổi người mới, lại bắt tôi gọi cô là “Thím Hai”?!

Còn đang mang thai?!

Vậy chẳng phải cả đêm qua tôi với em họ đã lấy gậy gộc đánh nhau sao?!

Tạo nghiệt rồi!

9

Ồ.

Thì ra là hôn nhân hợp tác à.

Thế thì không sao.

Tự mình dọa mình thôi~

Nhưng sau đó, vợ tôi lại nói.

Cô ấy có tận tám người chồng như vậy.

Tôi: “……”

Tôi căng thẳng quá độ.

Tôi phải làm loạn lên thôi!

Lương Khinh Khinh.

Nếu tôi còn có thể tha thứ cho em, tôi đúng là một con chó!

Nhưng mà…

Nghe xong những câu chuyện bi thảm của đám chồng hợp tác này.

Tôi: “Gâu.” (tiếng sủa nhỏ đầy oán khí)

10

Vợ tôi đúng là một người tốt bụng, thích giúp đỡ người khác.

Nếu không năm đó tôi thực tập.

Cũng chẳng dễ dàng sa vào tay cô ấy nhanh như vậy.

Cô ấy luôn tràn đầy năng lượng.

Yêu công việc, yêu cuộc sống.

Giỏi kết giao, mở rộng quan hệ.

Và luôn sưởi ấm những người xung quanh cần giúp đỡ.

Không quá ham tiền bạc.

Mới kiếm được có một tỷ nhân dân tệ.

Đã hài lòng mãn nguyện.

Rồi quyết định kết hôn với tôi.

Tôi hỏi cô ấy tại sao không chấp nhận khối tài sản nghìn tỷ của tôi.

Cô ấy nói:

“Tiền tự kiếm, tiêu mới có khí chất.”

Ví dụ, mấy hôm trước cô ấy vừa tặng Chồng Bảy một bộ màu khoáng.

Mấy trăm nghìn tệ.

Muốn tặng là tặng.

Tôi sốc toàn tập.

Cái gì?!

Vợ lại vung tiền cho tên tiểu bạch kiểm họa sĩ kia sao?!

11

Tôi đợi năm này qua năm khác.

Chớp mắt đã ba mươi tuổi.

Trong nhóm chồng yêu, hai người đã kết hôn.

Còn tôi vẫn chưa có danh phận.

Thì ra, mỗi người đều có nhịp sống của riêng mình.

Vợ tôi giúp họ loại bỏ phiền nhiễu.

Để họ có thể yên tâm tiếp tục sống theo nhịp độ của chính mình.

Chờ khi thời cơ thích hợp, gặp được người phù hợp.

Tự nhiên sẽ muốn nắm tay nhau cả đời.

Vậy nên.

Có những người.

Đừng mãi nóng vội, ép buộc người khác phải kết hôn.

Khi thời gian chín muồi, họ sẽ tự khắc suy nghĩ về chuyện đó.

Ừm.

Tôi đang tự nói với chính mình đấy.

12

Không biết tại sao vợ đột nhiên dẫn tôi ra nước ngoài du lịch.

Không lẽ…

Muốn cầu hôn tôi trên quảng trường nước ngoài sao?

Cô ấy đúng là hiểu tôi mà!

Hôm đó, tôi ăn mặc đẹp như người mẫu trên tạp chí.

Ngay cả người nước ngoài cũng kéo đến xin chụp ảnh chung.

Tôi lập tức trở thành tâm điểm của cả quảng trường.

Ngay đúng khoảnh khắc đó.

Chồng Bốn giơ máy quay lên.

Nhắm thẳng vào tôi.

Trong lòng tôi dâng lên niềm vui sướng tột độ.

Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!

Giây tiếp theo.

Vợ tôi đột ngột xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Quỳ một chân xuống.

Trái tim tôi nhảy dựng lên.

Hốc mắt bỗng chốc cay xè.

Chờ lâu lắm rồi! Cuối cùng cũng đợi được ngày này!

Tôi kích động đến mức tháo găng tay da ra luôn.

Để tiện cho vợ đeo nhẫn kim cương cho tôi ngay sau đó.

Tôi cũng đã nghĩ xong câu trả lời.

Dù đang ở nước ngoài.

Nhưng tôi vẫn quyết định dùng tiếng Trung.

TÔI! ĐỒNG! Ý!

Kết quả…

Vợ cúi đầu thật lâu mới ngẩng lên.

Tôi nhìn theo tay cô ấy.

Hóa ra, cô ấy ngồi xổm lâu như vậy chỉ để… buộc dây giày.

Cô ấy đứng lên, ngạc nhiên hỏi tôi:

“Anh run cái gì thế?”

Tôi suýt bật khóc:

“Tôi lạnh!”

Đồ phụ nữ tồi tệ!

Lạnh đến mức… trái tim tôi cũng lạnh theo!

13

Chồng Bốn nói muốn đưa vợ đi trượt băng.

Mặt hồ Baikal đã đóng băng dày.

Không một bóng người.

Rất lạnh.

Tôi giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục quay video.

Che giấu nỗi thất vọng trong lòng.

Vợ tôi mặc một chiếc váy đỏ rực.

Xuất hiện trên mặt hồ xanh thẳm bao la.

Cô ấy tập luyện quanh năm.

Mỗi động tác đều mạnh mẽ, dứt khoát, bùng nổ sức sống.

Tựa như một cánh chim nhỏ nhạy bén, tự do sải cánh giữa đất trời.

Cô ấy trượt băng, xoay người, nhảy vọt lên không trung, không gò bó, không ràng buộc.

Giống hệt cuộc đời tự do của cô ấy.

Không thích bị trói buộc.

Không để những vụn vặt của thế tục làm mất đi tình yêu dành cho cuộc sống.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy hôn nhân đối với cô ấy là một xiềng xích quá nặng nề.

Tôi không nỡ dùng một chiếc nhẫn cưới để trói cô ấy lại với gia đình.

14

Nhìn khung cảnh này quá lâu…

Không hiểu sao tôi lại muốn khóc.

Có lẽ là vì tôi bị linh hồn tự do của cô ấy làm rung động.

Bất chợt.

Cô ấy từ xa lao đến gần tôi.

Một cú trượt dài.

Quỳ một chân ngay trước mặt tôi, mở hộp nhẫn nhung xanh.

Cầu hôn tôi.

Khoảnh khắc ấy.

Tôi thật sự không kìm được, bật khóc nức nở.

Một cánh chim luôn khát khao tự do.

Người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đôi mắt lúc này cũng đỏ hoe:

“Anh nguyện ý gia nhập thế giới của em, dù chỉ là với thân phận lẽ.”

Cô ấy có thể bay cao.

Nhưng vẫn chọn dừng lại bên tôi.

Nếu đó không phải là tình yêu, thì còn là gì?

Vợ tôi yêu tôi đến phát điên!

Tôi hiểu được ý nghĩa của màn “cầu hôn trên băng”.

Và ghi nhớ điều đó suốt đời.

Tôi thề.

Sẽ không bao giờ phụ lòng tin của vợ dành cho tôi!

==== HOÀN ====