Chương 2 - Tâm Duyệt Hàn Hàn
04.
Tại sao mới không gặp nhau được mấy tháng mà Trần Vạn Như lại có vẻ đáng bị đánh hơn trước?
Trước đây ta chỉ nghĩ ả ta là người nhỏ mọn, nói một đằng làm một nẻo, ném đá giấu tay người.
Bây giờ nhìn ả ta mặc một chiếc váy gấm lộng lẫy, trên đầu đầy vàng, bạc, trang sức và mã não, giống như một con hổ đang giễu võ giương oai.
Ả ngẩng đầu nhìn ta: “Tỷ tỷ, đừng trách muội đến muộn. Thực sự là do bệ hạ chiều chuộng muội từ hôm qua đến tận khuya, muội có hơi mệt mỏi”
Nghe ả nói vậy, ta lại nghi hoặc nhìn Phương Nhị. Nếu người sủng ái Trần phi ở Kim Tú Cung đêm qua là Tôn Diễm, vậy người đã dày vò ta trong Lãnh Cung là ai?
Cuối cùng Phương Nhị làm ra kết luận, chỉ vào Trần phi nói: “Người nói dối”
Trần Vạn Như sắc mặt thay đổi, nghiêm nghị nói: “Ngươi thật to gan, sao dám vu khống ta, người đâu lại đây đánh ả cho ta!”
Ta tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Ai dám!”
Trong mắt Trần Vạn Như hiện lên một tia hung ác, ả ta cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nếu ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ngươi thật sự cho rằng ngươi vẫn là hoàng hậu sao? Mấy ngày nữa, địa vị hoàng hậu của ngươi sẽ thuộc về ta”
“Đến lúc đó, ta sẽ c.hặt ngươi thành từng mảnh, ngươi có thể xuống hoàng tuyền gặp gỡ ba mươi sáu sinh mệnh nhà họ Tống của ngươi”
Ta cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, tát vào mặt Trần Vạn Như.
Bốp ——
Trần Vạn Như choáng váng trước cú tát của ta.
Ta lắc lắc bàn tay tê dại của mình: “Trừ khi ta chết, ngươi mãi mãi chỉ là thiếp!”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm sắc bén: “Hoàng thượng giá đáo!”
Trần Vạn Như trợn mắt, quỳ thẳng xuống chân tôi, khóc lớn: “Đều là lỗi của muội, tỷ muốn trừng phạt muội thế nào cũng được. Muội chỉ là lo lắng bệ hạ đã không thể hòa hợp với tỷ và nhiếp chính vương. Muội sai rồi, sau này sẽ không bao giờ dám làm vậy nữa”
Tôn Diễm bước tới, liếc nhìn Trần Vạn Như đang quỳ dưới chân ta với ánh mắt lạnh lùng.
Trần Vạn Như ngẩng đầu lên, nhìn Tôn Diễm một cách khao khát, dùng giọng nói nhỏ nhẹ: “Bệ hạ, người không trách tỷ tỷ phải không…”
Ả còn chưa nói xong, Tôn Diễm đã nắm lấy tay ta, dùng hai bàn tay to xoa xoa nhẹ nhàng, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Có đau không?”
Trần Vạn Như ngồi xổm trên mặt đất, khó có thể tin nhìn Tôn Diễn: “Bệ hạ…”
Tôn Diễn nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi ép buộc hoàng hậu ra tay sao?”
Trần Vạn Như như bị hoảng hốt, rồi bật khóc.
Ả ta buồn bực kêu lên: “Bệ hạ, rõ ràng là thần thiếp bị hoàng hậu đánh trước”
Tôn Diễm hỏi ngược lại: “Ngươi nóng lòng muốn vu oan hoàng hậu đến vậy sao?”
Trần Vạn Như ngẩng đầu, nhìn Tôn Diễm với đôi mắt đẫm lệ, quên cả phản bác.
Tôn Diễm lạnh lùng nói: “Hoàng hậu đã cố gắng rất nhiều để dạy bảo ngươi, nhưng ngươi không những vô ơn mà còn dám vu khống hoàng hậu. Lý Hữu Phúc, mau đưa Trần phi trở lại Kim Tú Cung, phạt đánh 20 gậy. Sau này, không có chỉ thị của trẫm, không được rời khỏi cung nửa bước”
Trần Vạn Như lần này đã thật sự khóc, lớn tiếng kêu lên: “Bệ hạ, huhu, bệ hạ, bệ hạ không thể làm như vậy. Nếu không nghĩ đến thần thiếp, bệ hạ cũng nên nghĩ đến phụ thân của thần thiếp ——“
Tôn Diễm cười lạnh: “Cút”
Sau khi Trần Vạn Như bị cung nữ và thái giám kéo đi, Tôn Diễm nắm lấy tay ta, nhỏ giọng nói: “Không sao, trẫm xoa tay cho nàng”
Ta cười khẩy: “Cút”
05.
Vốn tưởng rằng sau sự việc này, Trần phi sẽ kiềm chế bản thân. Không ngờ, đêm hôm đó, trong Lãnh Cung đột nhiên xuất hiện rất nhiều rắn.
Phương Nhị sợ đến mức cầm đuốc đuổi đi và mắng Trần Vạn Như: “Đúng là ác phụ, tâm địa xấu xa, thậm chí có thể dùng đến những thủ đoạn độc ác như vậy!”
“Hoàng hậu hãy vào phòng đi. Đừng sợ”
Ta xắn tay áo lên, một tay nắm lấy cánh tay Phương Nhị, tay kia tóm lấy con rắn: “Đi thôi, chúng ta không thể sống trong Lãnh Cung được nữa, chúng ta đi tìm một nơi ở không có rắn”
Phương Nhị thấy ta bắt được con rắn, sợ đến muốn hét lên nhưng lại không dám, chỉ có thể chỉ vào con rắn trong tay ta mà nói: “Người, người mau bỏ nó xuống đi!”
Ta cười nói: “Sợ cái gì? Đây là chuyện tốt, nếu không có nó, ta còn suýt nữa chết đói”
Lúc đó ta và Tôn Diễm đang bị truy lùng, hai con người nhỏ bé đang trốn trong một cái hố, bám lấy nhau. Đúng lúc hai bọn ta sắp chết đói thì có một con rắn bò vào.
Ta và Tôn Diễm bắt con rắn, lột da rồi nướng lên ăn.
Đó là bữa ăn ngon nhất ta từng ăn cùng hắn.
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ mùi vị thơm ngon của thịt rắn.
Tôi trực tiếp cầm con rắn lao vào Kim Tú Cung, mở chăn của Trần Vạn Như rồi ném vào.
Trần Vạn Như hét lên như lợn bị thịt: “Aaa”
Chậc chậc, nó chỉ là một con rắn mà sao lại sợ hãi đến vậy?
Vậy thì tại sao ả lại không nghĩ đến người khác sẽ ra sao khi bị ném hàng chục con rắn vào cung điện?
Trần Vạn Như hét lên một tiếng, bò ra khỏi giường: “Tống Thiên Thiên, ngươi điên rồi sao? Sao ngươi dám!”
Ta tát vào mặt Trần Vạn Như: “Sao ta không dám?”
Trần Vạn Như hét lên: “Ngươi, tội thần nữ nhi, sao dám làm như vậy với ta, phụ thân ta sẽ không bao giờ buông tha Tống gia. Ta sẽ để phụ thân ta c.hém từng người một”
Ta giơ tay tát ả lần nữa, cười lạnh nói: “Con gái của một đại thần có tội? Ngươi nên suy nghĩ lại đi. Ta nghe nói ngươi, một phi tần cao quý, đã uy hiếp phụ thân ngươi dùng kế sách đưa ngươi vào cung”
“Ngươi ăn nói cho cẩn thận đấy”
Ta cười khẩy, ả ta thực sự không nghĩ rằng Tôn Diễm cho ả vào cung chỉ đơn giản để ả có thể yên tâm làm phi tần cao quý hay sao?
C.ẩu hoàng đế rất độc ác.
Hắn ta để Trần Vạn Như vào cung, rõ ràng là dùng ả làm con tin.
Lúc này, tiếng của Lý Hữu Phúc lại vang lên: “Hoàng thượng giá đáo ——”
Nghe được từ "Hoàng thượng", Trần Vạn Như dường như đã nắm được một cọng rơm cứu mạng. Ả bò đến trước mặt Tôn Diễm, đưa tay ôm lấy chân hắn, chỉ vào con rắn vẫn đang quằn quại trên giường, nói với vẻ kinh hãi. : “Bệ hạ, bệ hạ, xin hãy cứu thần thiếp”
Tôn Diễm liếc nhìn con rắn trên giường, vẫy tay ra lệnh xử lý, sau đó cụp mắt xuống nhìn Trần Vạn Như đang quỳ dưới chân mình, giọng nói bình tĩnh: “Ồ, quý phi muốn thế nào đây?”
Trần Vạn Như chỉ vào ta: “Hoàng hậu dám lén lút rời khỏi Lãnh Cung, ném rắn lên giường của thiếp. Bệ hạ xin hãy cứu thiếp. Nếu không thiếp sẽ bị hoàng hậu g.iết c.hết”
Tôn Diễm nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến đáng sợ: “Thì ra ngươi cũng biết nàng là hoàng hậu sao?”
Trần Vạn Như sững sờ trong chốc lát, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, không nói được lời nào, chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt.
Tôn Diễm cười lạnh nói tiếp: “Ngươi vội vàng sinh con cho một nam nhân, lại còn muốn nam nhân đó vì ngươi mà ngược đãi chính thê của mình. Đầu óc của ngươi có vấn đề sao, hay là ngươi cho rằng đầu óc của trẫm có vấn đề?”
Trần Vạn Như cảm giác như bị sét đánh, thân thể mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất: “Bệ hạ…”
Tôn Diễm: “Ngươi không nghĩ là trẫm bị mù đấy chứ?”
“Chỉ vì ngươi khóc lóc vài lần, rơi vài giọt nước mắt, giả vờ yếu đuối thì trẫm sẽ tin ngươi mà hiểu lầm hoàng hậu?”
"Hoàng hậu đã rất tốt với ngươi khi không đem toàn bộ số rắn đó ném lên giương ngươi”
Tôn Diễm vừa nói vừa có tâm trạng tốt ghé vào tai Trần Vạn Như, nhỏ giọng nói: “Đừng làm chuyện như vậy nữa, nếu không lần sau trẫm sẽ đích thân ném ngươi vào ổ rắn”
Nước mắt của Trần Vạn Như như hạt cườm vỡ, chảy xuống, đôi mắt mở to đầy sợ hãi.
Ả có lẽ không ngờ rằng nam nhân mà ả hằng khao khát lại tàn nhẫn với ả như vậy.
Than ôi, hóa ra tình yêu lại là một giấc mộng kinh hoàng.
Làm sao một người lạnh lùng, nhẫn tâm và lòng đầy mưu mô như Tôn Diễm lại có thể bị lừa bởi thủ đoạn nhỏ của Trần Vạn Như?
Hắn chưa bao giờ là người có thiện tâm.
Nếu không thì ta đã không gây sự với hắn đến tận bây giờ.
Thấy ta còn đứng đó, Tôn Diễm đi tới, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta: “Hôm nay hoàng hậu sợ hãi, trẫm phải tự mình an ủi nàng. Lý Hữu Phúc, chuẩn bị kiệu”
Ta và Tôn Diễm ác ý nhìn nhau hai giây, sau đó ta nắm tay Phương Nhị chạy ra ngoài: “Không cần an ủi ta, cũng không cần chuẩn bị kiệu. Huống chi, đã muộn rồi, ta về Lãnh Cung ngủ trước”
Phương Nhị đứng đó, không chịu di chuyển.
Ta trừng mắt nhìn nàng: “Đi thôi”
Nếu ta còn không đi, ta sẽ không có cơ hội.
Phương Nhị cúi đầu, không dám nhìn ta và Tôn Diễm.
Tôn Diễm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng mở bàn tay đang nắm lấy tay Phương Nhị của ta ra, nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên quả thực đang sợ hãi. Nếu đã như vậy, làm sao có thể để nàng quay về Lãnh Cung?”
Nói xong, hắn cúi người, bế ta lên, sải bước ra khỏi Kim Tú Cung.
Bởi vì tư thế ôm, hơi thở nóng hổi của Tôn Diễm khiến tai ta ngứa ngáy, ta không khỏi rụt cổ lại.
Tôn Diễm nhân cơ hội há miệng cắn vào tai ta, nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, long sàng của trẫm còn lớn hơn giường trong Lãnh Cung của nàng”
06.
Tôn Diễm nói đúng, long sàng quả thực rất thoải mái.
Nhưng sẽ tốt hơn nếu ta ngủ một mình.
Vì vậy, khi Tôn Diễn nói xong, ta đã đá hắn ta ra khỏi giường.
Tôn Diễm còn chưa kịp hoàn toàn thoát ra khỏi d.ục vọng, bỗng nhiên bị ta đá xuống giường, ngơ ngác một lúc, sau đó vươn tay nắm lấy mắt cá chân ta: “Thiên Thiên còn có sở thích đặc biệt khác sao? Trẫm cũng muốn thử xem. Dưới gầm giường được không?”
Chuyện vớ vẩn gì thế này? Ta nhanh chóng rút chân lại.
Nhưng mắt cá chân của ta lại bị Tôn Diễm khóa chặt, hắn cười nói: “Nàng luôn nghịch ngợm như vậy, chưa bao giờ để cho trẫm đạt được điều trẫm muốn”
“Nhưng may mắn thay, chẳng bao lâu nữa, trẫm sẽ không cần phải kìm nén”
Ta cau mày hỏi: “Tôn Diễm, nói cho ta biết, ngươi đang giấu ta điều gì à?”
Hắn đứng dậy khỏi mặt đất, luồn bàn tay to lớn lên mắt cá chân của ta, dùng tay còn lại bịt miệng ta, giọng nói nhẹ nhàng như nước: “Suỵt, Trần phi nói đúng, hoàng hậu của ta vẫn là con gái của một tội thần, có một số điều tốt hơn là không nên để cho nàng biết”
Ta hất văng cái tay đang che miệng của hắn ra, chửi: “C.ẩu hoàng đế”
Nhưng Tôn Diễm lợi dụng lúc này, lại đẩy ta xuống long sàng, khàn giọng nói: “Nếu Thiên Thiên thích, nàng có thể chửi ta mấy lần nữa cũng được”
Chết tiệt, thật là một kẻ biến thái!
Mãi đến sáng sớm hôm sau, ta mới biết mình đã bị Tôn Diễm giam lỏng tại cung điện của hắn.
Phương Nhị tha thiết khuyên nhủ: “Nương nương, tuy rằng bị quản thúc, nhưng vẫn tốt hơn là sống trong Lãnh Cung. Hơn nữa, người còn có thể gặp hoàng thượng mỗi ngày”
Ta: “Haha, ngươi nghĩ ta thực sự muốn gặp hắn à?”
Phương Nhị sợ đến mức vội bịt miệng ta lại, hạ giọng nói: “Nương nương, bây giờ không phải là lúc, người có bao giờ nghĩ tới tại sao Bệ hạ lại giam giữ người ở đây không?”
Một dự cảm không lành dần dần dâng lên trong lòng, ta lập tức nói với Phương Nhị: “Hắn có thể bí mật điều tra ta, tên k.hốn k.iếp đó…”
Mặc dù ta không hoàn toàn tin rằng Tôn Diễm sẽ làm một việc như vậy, nhưng với tư cách là một hoàng đế, ai biết liệu hắn có làm bất cứ điều gì vì quyền lực hay không.
Phương Nhị trịnh trọng gật đầu: “Nương nương yên tâm, nô tì sẽ đi bí mật hỏi thăm”
Phương Nhị vừa rời đi, ta lại càng buồn chán hơn, chỉ có thể tùy ý lấy mấy cuốn sách trên kệ. Toàn là sách do các hiền nhân viết ra, khiến ta càng đau đầu.
Ta ném cuốn sách sang một bên, một cung nữ xa lạ bưng một đĩa nho bước vào.
Khi nhìn thấy đĩa nho, mí mắt ta bất giác nhảy lên vài cái.
Ta xua tay: “Ta không muốn ăn nho, mang đi”
Cung nữ dường như không nghe thấy gì, tiến đến gần ta, đặt đĩa xuống và thì thầm: “Nương nương, dưới đĩa có thứ mà người muốn.”
Ta choáng váng một lúc.
Khi nô tì đó đã quay người bỏ đi, ta lén nhìn đám cung nhân đang đợi bên ngoài cung điện, không có ai chú ý nên ta lấy nho ra khỏi đĩa.
Quả nhiên bên dưới có một quả cầu giấy, được bọc trong giấy dầu.
Ta nhanh chóng mở tờ giấy ra.
Trên đó có viết một dòng chữ nhỏ: [Trưa ngày mai hành hình]
Nhìn dòng chữ trên, toàn thân ta lập tức như rơi vào hố băng.
Lúc này Phương Nhị vội vàng bước vào.
Ta vội nhét tờ giấy vào tay áo.
“Mọi chuyện thế nào rồi? Ngươi có phát hiện được gì không?”
Phương Nhị lắc đầu, hạ giọng nói: “Bọn họ nhất định nói là bệ hạ đã hạ lệnh, không ai dám tiết lộ một lời”
Tim ta càng lúc càng chìm sâu hơn.
Không ai dám nói một lời, tức là không có lời nào hay.
Vậy thì những gì tờ giấy đó nói là đúng.
Cơ thể ta loạng choạng và gần như mất thăng bằng.
Phương Nhị đỡ tôi, lo lắng hỏi: “Nương nương, người không sao chứ?”
Ta bình tĩnh lại, nói: “Ta không sao”
Để đánh lạc hướng Phương Nhị, ta thì thầm vào tai nàng ấy: “Bây giờ ngươi đến Lãnh cung để xem nghĩa huynh ta có để lại gì ở đó không”
Phương Nhị ngạc nhiên: “Ý của nương nương là Tống thiếu gia”
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Nhị nhận lệnh rồi rời đi.
Nhưng ta không thể nào ngồi yên trong điện.
Không biết khi nào tiểu cung nữ giao nho lại xuất hiện.
Ước chừng mười lăm phút sau, tiểu cung nữ kia thật sự lại xuất hiện.
Nàng đứng bên cạnh ta, rót cho ta một chén trà, cúi đầu thấp giọng nói: “Ngày mai Tống thiếu gia đợi người trên đường lớn, y muốn gặp nhiếp chính vương cùng phu nhân một lần, đây là cơ hội duy nhất”
Nói xong nàng ta cúi đầu vội vàng rời đi.
Ta ngồi phịch xuống chiếc ghế dài mềm mại, đầu óc hỗn loạn. Ta không tin Tôn Diễm thật sự sẽ g.iết phụ mẫu ta, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt.
Ngày mai, ngày mai ta phải rời khỏi đây.
Tại sao mới không gặp nhau được mấy tháng mà Trần Vạn Như lại có vẻ đáng bị đánh hơn trước?
Trước đây ta chỉ nghĩ ả ta là người nhỏ mọn, nói một đằng làm một nẻo, ném đá giấu tay người.
Bây giờ nhìn ả ta mặc một chiếc váy gấm lộng lẫy, trên đầu đầy vàng, bạc, trang sức và mã não, giống như một con hổ đang giễu võ giương oai.
Ả ngẩng đầu nhìn ta: “Tỷ tỷ, đừng trách muội đến muộn. Thực sự là do bệ hạ chiều chuộng muội từ hôm qua đến tận khuya, muội có hơi mệt mỏi”
Nghe ả nói vậy, ta lại nghi hoặc nhìn Phương Nhị. Nếu người sủng ái Trần phi ở Kim Tú Cung đêm qua là Tôn Diễm, vậy người đã dày vò ta trong Lãnh Cung là ai?
Cuối cùng Phương Nhị làm ra kết luận, chỉ vào Trần phi nói: “Người nói dối”
Trần Vạn Như sắc mặt thay đổi, nghiêm nghị nói: “Ngươi thật to gan, sao dám vu khống ta, người đâu lại đây đánh ả cho ta!”
Ta tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Ai dám!”
Trong mắt Trần Vạn Như hiện lên một tia hung ác, ả ta cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nếu ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ngươi thật sự cho rằng ngươi vẫn là hoàng hậu sao? Mấy ngày nữa, địa vị hoàng hậu của ngươi sẽ thuộc về ta”
“Đến lúc đó, ta sẽ c.hặt ngươi thành từng mảnh, ngươi có thể xuống hoàng tuyền gặp gỡ ba mươi sáu sinh mệnh nhà họ Tống của ngươi”
Ta cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, tát vào mặt Trần Vạn Như.
Bốp ——
Trần Vạn Như choáng váng trước cú tát của ta.
Ta lắc lắc bàn tay tê dại của mình: “Trừ khi ta chết, ngươi mãi mãi chỉ là thiếp!”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm sắc bén: “Hoàng thượng giá đáo!”
Trần Vạn Như trợn mắt, quỳ thẳng xuống chân tôi, khóc lớn: “Đều là lỗi của muội, tỷ muốn trừng phạt muội thế nào cũng được. Muội chỉ là lo lắng bệ hạ đã không thể hòa hợp với tỷ và nhiếp chính vương. Muội sai rồi, sau này sẽ không bao giờ dám làm vậy nữa”
Tôn Diễm bước tới, liếc nhìn Trần Vạn Như đang quỳ dưới chân ta với ánh mắt lạnh lùng.
Trần Vạn Như ngẩng đầu lên, nhìn Tôn Diễm một cách khao khát, dùng giọng nói nhỏ nhẹ: “Bệ hạ, người không trách tỷ tỷ phải không…”
Ả còn chưa nói xong, Tôn Diễm đã nắm lấy tay ta, dùng hai bàn tay to xoa xoa nhẹ nhàng, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Có đau không?”
Trần Vạn Như ngồi xổm trên mặt đất, khó có thể tin nhìn Tôn Diễn: “Bệ hạ…”
Tôn Diễn nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi ép buộc hoàng hậu ra tay sao?”
Trần Vạn Như như bị hoảng hốt, rồi bật khóc.
Ả ta buồn bực kêu lên: “Bệ hạ, rõ ràng là thần thiếp bị hoàng hậu đánh trước”
Tôn Diễm hỏi ngược lại: “Ngươi nóng lòng muốn vu oan hoàng hậu đến vậy sao?”
Trần Vạn Như ngẩng đầu, nhìn Tôn Diễm với đôi mắt đẫm lệ, quên cả phản bác.
Tôn Diễm lạnh lùng nói: “Hoàng hậu đã cố gắng rất nhiều để dạy bảo ngươi, nhưng ngươi không những vô ơn mà còn dám vu khống hoàng hậu. Lý Hữu Phúc, mau đưa Trần phi trở lại Kim Tú Cung, phạt đánh 20 gậy. Sau này, không có chỉ thị của trẫm, không được rời khỏi cung nửa bước”
Trần Vạn Như lần này đã thật sự khóc, lớn tiếng kêu lên: “Bệ hạ, huhu, bệ hạ, bệ hạ không thể làm như vậy. Nếu không nghĩ đến thần thiếp, bệ hạ cũng nên nghĩ đến phụ thân của thần thiếp ——“
Tôn Diễm cười lạnh: “Cút”
Sau khi Trần Vạn Như bị cung nữ và thái giám kéo đi, Tôn Diễm nắm lấy tay ta, nhỏ giọng nói: “Không sao, trẫm xoa tay cho nàng”
Ta cười khẩy: “Cút”
05.
Vốn tưởng rằng sau sự việc này, Trần phi sẽ kiềm chế bản thân. Không ngờ, đêm hôm đó, trong Lãnh Cung đột nhiên xuất hiện rất nhiều rắn.
Phương Nhị sợ đến mức cầm đuốc đuổi đi và mắng Trần Vạn Như: “Đúng là ác phụ, tâm địa xấu xa, thậm chí có thể dùng đến những thủ đoạn độc ác như vậy!”
“Hoàng hậu hãy vào phòng đi. Đừng sợ”
Ta xắn tay áo lên, một tay nắm lấy cánh tay Phương Nhị, tay kia tóm lấy con rắn: “Đi thôi, chúng ta không thể sống trong Lãnh Cung được nữa, chúng ta đi tìm một nơi ở không có rắn”
Phương Nhị thấy ta bắt được con rắn, sợ đến muốn hét lên nhưng lại không dám, chỉ có thể chỉ vào con rắn trong tay ta mà nói: “Người, người mau bỏ nó xuống đi!”
Ta cười nói: “Sợ cái gì? Đây là chuyện tốt, nếu không có nó, ta còn suýt nữa chết đói”
Lúc đó ta và Tôn Diễm đang bị truy lùng, hai con người nhỏ bé đang trốn trong một cái hố, bám lấy nhau. Đúng lúc hai bọn ta sắp chết đói thì có một con rắn bò vào.
Ta và Tôn Diễm bắt con rắn, lột da rồi nướng lên ăn.
Đó là bữa ăn ngon nhất ta từng ăn cùng hắn.
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ mùi vị thơm ngon của thịt rắn.
Tôi trực tiếp cầm con rắn lao vào Kim Tú Cung, mở chăn của Trần Vạn Như rồi ném vào.
Trần Vạn Như hét lên như lợn bị thịt: “Aaa”
Chậc chậc, nó chỉ là một con rắn mà sao lại sợ hãi đến vậy?
Vậy thì tại sao ả lại không nghĩ đến người khác sẽ ra sao khi bị ném hàng chục con rắn vào cung điện?
Trần Vạn Như hét lên một tiếng, bò ra khỏi giường: “Tống Thiên Thiên, ngươi điên rồi sao? Sao ngươi dám!”
Ta tát vào mặt Trần Vạn Như: “Sao ta không dám?”
Trần Vạn Như hét lên: “Ngươi, tội thần nữ nhi, sao dám làm như vậy với ta, phụ thân ta sẽ không bao giờ buông tha Tống gia. Ta sẽ để phụ thân ta c.hém từng người một”
Ta giơ tay tát ả lần nữa, cười lạnh nói: “Con gái của một đại thần có tội? Ngươi nên suy nghĩ lại đi. Ta nghe nói ngươi, một phi tần cao quý, đã uy hiếp phụ thân ngươi dùng kế sách đưa ngươi vào cung”
“Ngươi ăn nói cho cẩn thận đấy”
Ta cười khẩy, ả ta thực sự không nghĩ rằng Tôn Diễm cho ả vào cung chỉ đơn giản để ả có thể yên tâm làm phi tần cao quý hay sao?
C.ẩu hoàng đế rất độc ác.
Hắn ta để Trần Vạn Như vào cung, rõ ràng là dùng ả làm con tin.
Lúc này, tiếng của Lý Hữu Phúc lại vang lên: “Hoàng thượng giá đáo ——”
Nghe được từ "Hoàng thượng", Trần Vạn Như dường như đã nắm được một cọng rơm cứu mạng. Ả bò đến trước mặt Tôn Diễm, đưa tay ôm lấy chân hắn, chỉ vào con rắn vẫn đang quằn quại trên giường, nói với vẻ kinh hãi. : “Bệ hạ, bệ hạ, xin hãy cứu thần thiếp”
Tôn Diễm liếc nhìn con rắn trên giường, vẫy tay ra lệnh xử lý, sau đó cụp mắt xuống nhìn Trần Vạn Như đang quỳ dưới chân mình, giọng nói bình tĩnh: “Ồ, quý phi muốn thế nào đây?”
Trần Vạn Như chỉ vào ta: “Hoàng hậu dám lén lút rời khỏi Lãnh Cung, ném rắn lên giường của thiếp. Bệ hạ xin hãy cứu thiếp. Nếu không thiếp sẽ bị hoàng hậu g.iết c.hết”
Tôn Diễm nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến đáng sợ: “Thì ra ngươi cũng biết nàng là hoàng hậu sao?”
Trần Vạn Như sững sờ trong chốc lát, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, không nói được lời nào, chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt.
Tôn Diễm cười lạnh nói tiếp: “Ngươi vội vàng sinh con cho một nam nhân, lại còn muốn nam nhân đó vì ngươi mà ngược đãi chính thê của mình. Đầu óc của ngươi có vấn đề sao, hay là ngươi cho rằng đầu óc của trẫm có vấn đề?”
Trần Vạn Như cảm giác như bị sét đánh, thân thể mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất: “Bệ hạ…”
Tôn Diễm: “Ngươi không nghĩ là trẫm bị mù đấy chứ?”
“Chỉ vì ngươi khóc lóc vài lần, rơi vài giọt nước mắt, giả vờ yếu đuối thì trẫm sẽ tin ngươi mà hiểu lầm hoàng hậu?”
"Hoàng hậu đã rất tốt với ngươi khi không đem toàn bộ số rắn đó ném lên giương ngươi”
Tôn Diễm vừa nói vừa có tâm trạng tốt ghé vào tai Trần Vạn Như, nhỏ giọng nói: “Đừng làm chuyện như vậy nữa, nếu không lần sau trẫm sẽ đích thân ném ngươi vào ổ rắn”
Nước mắt của Trần Vạn Như như hạt cườm vỡ, chảy xuống, đôi mắt mở to đầy sợ hãi.
Ả có lẽ không ngờ rằng nam nhân mà ả hằng khao khát lại tàn nhẫn với ả như vậy.
Than ôi, hóa ra tình yêu lại là một giấc mộng kinh hoàng.
Làm sao một người lạnh lùng, nhẫn tâm và lòng đầy mưu mô như Tôn Diễm lại có thể bị lừa bởi thủ đoạn nhỏ của Trần Vạn Như?
Hắn chưa bao giờ là người có thiện tâm.
Nếu không thì ta đã không gây sự với hắn đến tận bây giờ.
Thấy ta còn đứng đó, Tôn Diễm đi tới, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta: “Hôm nay hoàng hậu sợ hãi, trẫm phải tự mình an ủi nàng. Lý Hữu Phúc, chuẩn bị kiệu”
Ta và Tôn Diễm ác ý nhìn nhau hai giây, sau đó ta nắm tay Phương Nhị chạy ra ngoài: “Không cần an ủi ta, cũng không cần chuẩn bị kiệu. Huống chi, đã muộn rồi, ta về Lãnh Cung ngủ trước”
Phương Nhị đứng đó, không chịu di chuyển.
Ta trừng mắt nhìn nàng: “Đi thôi”
Nếu ta còn không đi, ta sẽ không có cơ hội.
Phương Nhị cúi đầu, không dám nhìn ta và Tôn Diễm.
Tôn Diễm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng mở bàn tay đang nắm lấy tay Phương Nhị của ta ra, nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên quả thực đang sợ hãi. Nếu đã như vậy, làm sao có thể để nàng quay về Lãnh Cung?”
Nói xong, hắn cúi người, bế ta lên, sải bước ra khỏi Kim Tú Cung.
Bởi vì tư thế ôm, hơi thở nóng hổi của Tôn Diễm khiến tai ta ngứa ngáy, ta không khỏi rụt cổ lại.
Tôn Diễm nhân cơ hội há miệng cắn vào tai ta, nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, long sàng của trẫm còn lớn hơn giường trong Lãnh Cung của nàng”
06.
Tôn Diễm nói đúng, long sàng quả thực rất thoải mái.
Nhưng sẽ tốt hơn nếu ta ngủ một mình.
Vì vậy, khi Tôn Diễn nói xong, ta đã đá hắn ta ra khỏi giường.
Tôn Diễm còn chưa kịp hoàn toàn thoát ra khỏi d.ục vọng, bỗng nhiên bị ta đá xuống giường, ngơ ngác một lúc, sau đó vươn tay nắm lấy mắt cá chân ta: “Thiên Thiên còn có sở thích đặc biệt khác sao? Trẫm cũng muốn thử xem. Dưới gầm giường được không?”
Chuyện vớ vẩn gì thế này? Ta nhanh chóng rút chân lại.
Nhưng mắt cá chân của ta lại bị Tôn Diễm khóa chặt, hắn cười nói: “Nàng luôn nghịch ngợm như vậy, chưa bao giờ để cho trẫm đạt được điều trẫm muốn”
“Nhưng may mắn thay, chẳng bao lâu nữa, trẫm sẽ không cần phải kìm nén”
Ta cau mày hỏi: “Tôn Diễm, nói cho ta biết, ngươi đang giấu ta điều gì à?”
Hắn đứng dậy khỏi mặt đất, luồn bàn tay to lớn lên mắt cá chân của ta, dùng tay còn lại bịt miệng ta, giọng nói nhẹ nhàng như nước: “Suỵt, Trần phi nói đúng, hoàng hậu của ta vẫn là con gái của một tội thần, có một số điều tốt hơn là không nên để cho nàng biết”
Ta hất văng cái tay đang che miệng của hắn ra, chửi: “C.ẩu hoàng đế”
Nhưng Tôn Diễm lợi dụng lúc này, lại đẩy ta xuống long sàng, khàn giọng nói: “Nếu Thiên Thiên thích, nàng có thể chửi ta mấy lần nữa cũng được”
Chết tiệt, thật là một kẻ biến thái!
Mãi đến sáng sớm hôm sau, ta mới biết mình đã bị Tôn Diễm giam lỏng tại cung điện của hắn.
Phương Nhị tha thiết khuyên nhủ: “Nương nương, tuy rằng bị quản thúc, nhưng vẫn tốt hơn là sống trong Lãnh Cung. Hơn nữa, người còn có thể gặp hoàng thượng mỗi ngày”
Ta: “Haha, ngươi nghĩ ta thực sự muốn gặp hắn à?”
Phương Nhị sợ đến mức vội bịt miệng ta lại, hạ giọng nói: “Nương nương, bây giờ không phải là lúc, người có bao giờ nghĩ tới tại sao Bệ hạ lại giam giữ người ở đây không?”
Một dự cảm không lành dần dần dâng lên trong lòng, ta lập tức nói với Phương Nhị: “Hắn có thể bí mật điều tra ta, tên k.hốn k.iếp đó…”
Mặc dù ta không hoàn toàn tin rằng Tôn Diễm sẽ làm một việc như vậy, nhưng với tư cách là một hoàng đế, ai biết liệu hắn có làm bất cứ điều gì vì quyền lực hay không.
Phương Nhị trịnh trọng gật đầu: “Nương nương yên tâm, nô tì sẽ đi bí mật hỏi thăm”
Phương Nhị vừa rời đi, ta lại càng buồn chán hơn, chỉ có thể tùy ý lấy mấy cuốn sách trên kệ. Toàn là sách do các hiền nhân viết ra, khiến ta càng đau đầu.
Ta ném cuốn sách sang một bên, một cung nữ xa lạ bưng một đĩa nho bước vào.
Khi nhìn thấy đĩa nho, mí mắt ta bất giác nhảy lên vài cái.
Ta xua tay: “Ta không muốn ăn nho, mang đi”
Cung nữ dường như không nghe thấy gì, tiến đến gần ta, đặt đĩa xuống và thì thầm: “Nương nương, dưới đĩa có thứ mà người muốn.”
Ta choáng váng một lúc.
Khi nô tì đó đã quay người bỏ đi, ta lén nhìn đám cung nhân đang đợi bên ngoài cung điện, không có ai chú ý nên ta lấy nho ra khỏi đĩa.
Quả nhiên bên dưới có một quả cầu giấy, được bọc trong giấy dầu.
Ta nhanh chóng mở tờ giấy ra.
Trên đó có viết một dòng chữ nhỏ: [Trưa ngày mai hành hình]
Nhìn dòng chữ trên, toàn thân ta lập tức như rơi vào hố băng.
Lúc này Phương Nhị vội vàng bước vào.
Ta vội nhét tờ giấy vào tay áo.
“Mọi chuyện thế nào rồi? Ngươi có phát hiện được gì không?”
Phương Nhị lắc đầu, hạ giọng nói: “Bọn họ nhất định nói là bệ hạ đã hạ lệnh, không ai dám tiết lộ một lời”
Tim ta càng lúc càng chìm sâu hơn.
Không ai dám nói một lời, tức là không có lời nào hay.
Vậy thì những gì tờ giấy đó nói là đúng.
Cơ thể ta loạng choạng và gần như mất thăng bằng.
Phương Nhị đỡ tôi, lo lắng hỏi: “Nương nương, người không sao chứ?”
Ta bình tĩnh lại, nói: “Ta không sao”
Để đánh lạc hướng Phương Nhị, ta thì thầm vào tai nàng ấy: “Bây giờ ngươi đến Lãnh cung để xem nghĩa huynh ta có để lại gì ở đó không”
Phương Nhị ngạc nhiên: “Ý của nương nương là Tống thiếu gia”
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Nhị nhận lệnh rồi rời đi.
Nhưng ta không thể nào ngồi yên trong điện.
Không biết khi nào tiểu cung nữ giao nho lại xuất hiện.
Ước chừng mười lăm phút sau, tiểu cung nữ kia thật sự lại xuất hiện.
Nàng đứng bên cạnh ta, rót cho ta một chén trà, cúi đầu thấp giọng nói: “Ngày mai Tống thiếu gia đợi người trên đường lớn, y muốn gặp nhiếp chính vương cùng phu nhân một lần, đây là cơ hội duy nhất”
Nói xong nàng ta cúi đầu vội vàng rời đi.
Ta ngồi phịch xuống chiếc ghế dài mềm mại, đầu óc hỗn loạn. Ta không tin Tôn Diễm thật sự sẽ g.iết phụ mẫu ta, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt.
Ngày mai, ngày mai ta phải rời khỏi đây.