Chương 6 - Tấm Chi Phiếu Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vả lại, tôi đã ủy quyền luật sư khởi kiện Phương Nhã Kỳ rồi.”

“Cô!”

“Mộ Lam Tâm, cô nhận tiền chia tay của mẹ tôi vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn Nhã Kỳ bồi thường cho cô bao nhiêu nữa?”

Nói xong liền lấy ra một tấm chi phiếu trắng đặt lên bàn.

“Muốn bao nhiêu, cô tự viết, vậy là đủ rồi chứ?”

“Tôi cũng muốn năm mươi triệu, anh cho tôi không?”

Mộ Lam Tâm ngẩng đầu nhìn Lục Trầm Trạch, anh cũng trầm giọng nhìn lại, ánh mắt lạnh đi tức thì.

“Năm mươi triệu và tôi, cô chọn năm mươi triệu đúng không?”

Mộ Lam Tâm vẫn ngẩng đầu, nở một nụ cười thê lương, chỉ sợ cúi đầu thì nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.

“Đúng, tôi chọn tiền.”

Lục Trầm Trạch bỏ đi, nhưng mỗi ngày đều đến.

Anh lặng lẽ mang cơm đến, như đang thực hiện nghĩa vụ “người chồng”, không nói chuyện, cũng không giải thích.

Cho đến ngày xuất viện, Mộ Lam Tâm nghe được cuộc trò chuyện của y tá.

“Cô Phương đúng là có số hưởng, gia thế tốt, chồng yêu thương, bây giờ lại mang thai đứa con ngoan.”

“Đã xác định là con trai rồi, mỗi ngày Lục tiên sinh đều túc trực bên cạnh, chỉ là đi khám thai thôi mà cũng sắp xếp nhập viện một tuần, không cho cô ấy bước một bước.”

Tay xách túi của Mộ Lam Tâm cứng lại trong một khoảnh khắc, sau đó lập tức tự nhủ không cần bận tâm nữa.

“Trầm Trạch, hôm nay chị Lam cũng xuất viện, anh chẳng phải nói sẽ đưa em đi chọn đồ cho em bé sao? Chị Lam lớn tuổi hơn em, hay là cùng đi nhé.”

“A, em quên mất, chị Lam không thể mang thai.”

Phương Nhã Kỳ chớp mắt, che miệng cười khúc khích như thể đang tận hưởng niềm vui từ nỗi đau người khác.

Mộ Lam Tâm nghiêng đầu né tránh ánh nhìn, biết mình không trốn được, đành đáp khẽ một tiếng rồi ngồi lên xe Lục Trầm Trạch.

Chỉ mất mười mấy phút, đã đến trung tâm thương mại lớn nhất Giang Thành, nguyên một tầng là dành riêng cho sản phẩm mẹ và bé.

Quản lý và nhân viên lập tức ra đón tiếp.

“Chào Lục tiên sinh, chào cô Phương, tôi là quản lý mới, toàn bộ sản phẩm cần dùng trong thai kỳ và một năm đầu đời của bé đã chuẩn bị xong, mời đi lối này.”

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông ta rơi vào người Mộ Lam Tâm.

“Vị này là? Là bạn của hai người sao? Cũng cần mua đồ mẹ và bé ạ?”

“Cô ấy à…”

Phương Nhã Kỳ bật cười mỉa.

“Cô ấy là bảo mẫu sau sinh của con em trong tương lai… Mấy món đồ này á, cả đời cô ấy cũng chẳng dùng đến đâu.”

Nói xong còn lắc tay Lục Trầm Trạch như đòi được xác nhận.

Những nhân viên xung quanh sớm đã nhận ra mối quan hệ của ba người, bắt đầu thì thầm cười cợt.

Ở Giang Thành, ai mà không biết vợ Lục Trầm Trạch không thể sinh con chính là Mộ Lam Tâm, chỉ sợ quản lý mới là chưa hay.

“Ừ, là cô giúp việc.”

Lục Trầm Trạch không nhìn Mộ Lam Tâm, chỉ gật đầu thản nhiên, đưa tay xoa đầu Phương Nhã Kỳ như trấn an.

Mộ Lam Tâm bất chợt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy hoảng hốt và không thể tin nổi.

Thì ra… tất cả những năm tháng đã qua cô luôn cho rằng giữa họ vẫn còn tình nghĩa, không ngờ… chỉ đáng giá bằng hai chữ “cô giúp việc”.

Tiếng xì xào càng lúc càng rõ, thậm chí có người giơ điện thoại quay lại, ba chữ “cô giúp việc” bị phát đi phát lại trong clip.

Thế giới của Mộ Lam Tâm hoàn toàn sụp đổ.

“Cô Phương, hiện tại trung tâm thương mại chúng tôi có một hoạt động trải nghiệm.”

Quản lý thấy không khí căng thẳng, vội vàng chuyển chủ đề.

“Chính là trải nghiệm đau đẻ mô phỏng! Nếu có thể chịu được mức mười ngón tay, sẽ được tặng cuốn cẩm nang nuôi dạy trẻ mới nhất, do chuyên gia hàng đầu thế giới biên soạn!”

Phương Nhã Kỳ lập tức hứng thú, nhưng lại ra vẻ do dự.

“Cẩm nang mới nhất… nhưng em không muốn Trầm Trạch phải chịu đau… Hay để chị Lam thử đi? Dù sao chị ấy cũng không thể sinh con, giờ không trải nghiệm… sau này sợ là không có cơ hội nữa đâu?”

Cô ta chớp mắt, làm nũng nhìn Lục Trầm Trạch.

Lục Trầm Trạch cười nhạt, quay sang nhìn Mộ Lam Tâm.

“Nhã Kỳ đã nói thế, em thử một chút đi, coi như… bù đắp tiếc nuối.”

Mộ Lam Tâm nhìn hai người trước mặt, lòng biết rõ khổ cũng phải chịu, chỉ đành cắn răng ngồi lên thiết bị mô phỏng mới tinh.

Theo tiếng “tít” vang lên, thiết bị khởi động, tiếng nói máy móc lạnh lẽo và lời giới thiệu đầy hào hứng của quản lý hòa vào nhau.

Một ngón, hai ngón, ba ngón…

Những miếng dán sắt lạnh áp chặt vào bụng, thắt lưng và chân, cơn đau dồn dập không ngớt.

Bốn ngón, năm ngón…

Cô đã cuộn mình thành một khối, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng và trên trán, sức lực toàn thân bị rút cạn.

Sáu, bảy, tám…

Đôi mắt cô trống rỗng, cắn chặt răng không để một tiếng rên bật ra. So với đau đớn, thứ khiến cô hoảng sợ hơn là cảm giác sắp ngất đi.

“Chị Lam giỏi quá! Nhanh nhanh lên mười đi! Em muốn cẩm nang mới nhất!”

Quản lý có phần do dự, lại liếc nhìn Lục Trầm Trạch, đúng lúc ấy Mộ Lam Tâm ngẩng đầu, thấy anh chỉ lạnh nhạt gật đầu.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)