Chương 3 - Tạm Biệt, Cố Thời Tự

12

Tôi cau mày, trong lòng dâng lên cơn giận:

“Anh đừng nói bậy! Tần Tuấn chỉ đến thăm em, mang chút đồ ăn thôi.”

Cố Thời Tự quay sang lạnh lùng nhìn Tần Tuấn:

“Thăm? Mang đồ ăn? Quan hệ của hai người từ khi nào lại tốt thế?”

Tần Tuấn đứng dậy, giọng nói bình tĩnh:

“Cố Thời Tự, anh không nên nói chuyện với Ôn Doanh như vậy.

Chúng ta là bạn học, tôi thấy cô ấy ngất, chỉ muốn quan tâm một chút.”

Giọng nói của Cố Thời Tự sắc như dao:

“Quan tâm? Liên quan gì đến cậu?

Cô ấy sống ở nhà tôi, việc quan tâm phải là người nhà tôi lo.”

Tần Tuấn khẽ cười, giọng nhẹ nhàng:

“Vậy người nhà anh ở đâu?

Nếu anh thật sự quan tâm, thì đâu đến lượt tôi?

Cố thiếu, chỉ giỏi ăn nói thì không bao giờ giành được trái tim của một cô gái đâu.”

Khoảnh khắc đó, Tần Tuấn như biến thành một con người khác.

Điềm tĩnh, lạnh nhạt đối đáp với Cố Thời Tự.

Trong trường, vì gia thế của Cố Thời Tự, ai cũng nhường anh ta vài phần.

Rất ít người dám đối đầu trực diện với anh ta.

Nếu hôm nay không có Tần Tuấn ở đây.

Tôi suýt quên rằng.

Ở thủ đô, nhà họ Tần cũng là một gia tộc quyền thế.

Cố Thời Tự bị đẩy vào thế khó, gương mặt khi xanh khi trắng.

Lúc này, Nguyễn Tâm Nhiên xuất hiện kịp lúc, kéo anh ta rời đi.

Phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Tần Tuấn.

“Cảm ơn anh vừa rồi, nếu không… em thật sự không biết làm sao.”

Anh nhẹ giọng đáp:

“Không có gì. Tôi chỉ không muốn thấy anh ta bắt nạt em.”

Ngừng lại một chút, anh hỏi tiếp:

“Truyền dịch xong, em thấy đỡ hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi. Thật ra em cũng không sao, có lẽ gần đây mệt quá thôi.”

Ánh mắt anh nhìn tôi thoáng chút xao động.

“Em đi Đại học Hồng Kông, Cố Thời Tự có biết không?”

“Anh ấy không biết.”

Tần Tuấn gật đầu, ánh mắt dần hiện lên một nụ cười.

“Thứ Hai tuần sau giáo viên sẽ công bố danh sách.

Tôi định Chủ Nhật này sẽ đi trước.”

Tần Tuấn gật đầu.

“Vậy cũng tốt. Hẹn gặp lại ở Đại học Hồng Kông.”

Thứ Bảy hôm đó.

Tôi đang ở nhà thu dọn đồ đạc.

Những năm sống tại nhà họ Cố, đồ của tôi chỉ gói gọn trong một vali.

Chú Cố gõ cửa phòng tôi.

“Doanh Doanh, tiệc sinh nhật tối nay của A Tự vẫn tổ chức ở chỗ cũ.

Các cháu trẻ tuổi tụ họp vui vẻ với nhau là được rồi, chú bận việc công ty nên sẽ không tham gia.”

Lúc đó tôi mới sực nhớ.

Hóa ra tôi đã quên mất sinh nhật của Cố Thời Tự.

13

Tôi mở ngăn kéo, bên trong là món quà tôi chuẩn bị cho Cố Thời Tự.

Tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.

Đó là một cuốn album ảnh.

Ôn Doanh mười tuổi, từ khi nhận chiếc máy ảnh chú Cố tặng.

Những năm sau đó, trong máy ảnh chỉ có duy nhất một người.

Cố Thời Tự.

Tôi mở cuốn album ra, bên cạnh còn có những dòng chữ tôi viết từng chút một vài tháng trước.

[Cố Thời Tự, ngày cậu trốn học, tôi lần đầu tiên nói dối giúp cậu. Lúc đó tôi thật sự rất hồi hộp.

Cố Thời Tự, nụ cười của cậu đẹp lắm, sau này có thể cười nhiều hơn được không?]

Từng câu, không nhắc đến yêu.

Nhưng từng câu, đều là yêu.

Tôi khẽ cười.

Cầm cuốn album, cho vào túi quà.

Bắt taxi đến hội quán.

Khi tôi bước vào, tiếng cười nói lập tức im bặt.

“Cậu xem, tôi đã nói mà, Ôn Doanh sẽ không quên đâu.”

“Nhưng cô ấy chưa từng đến trễ trước đây, đây là sinh nhật của Cố thiếu mà.”

“Cảm giác Ôn Doanh hôm nay có gì đó không ổn.”

Nụ cười trên mặt Cố Thời Tự dần dần biến mất.

Anh ta giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn tôi.

Tôi biết, anh ta đang giận chuyện của Tần Tuấn lần trước.

Càng giận vì tôi không dỗ anh ta.

Tôi bước đến trước mặt anh ta.

“Cố Thời Tự, chúc mừng sinh nhật.”

Lúc này anh ta mới ngước mắt lên nhìn tôi.

“Em tặng gì thế?”

Anh ta mở cuốn album ra với vẻ không mấy mặn mà, nhưng ngay lập tức sững người.

Nguyễn Tâm Nhiên chỉ liếc qua, mặt đã không còn vui.

Cô ấy níu lấy cánh tay của Cố Thời Tự:

“A Tự, đừng xem nữa. Chúng ta đi nhảy nhé?”

Lần đầu tiên, Cố Thời Tự không để ý đến cô ấy.

Anh ta bước thẳng đến trước mặt tôi.

“Biết mình sai rồi?”

Tôi hơi ngẩn ra, thấy buồn cười.

Nhưng vẫn phối hợp, khẽ gật đầu.

“Ừm.”

Khoé môi anh ta cong lên một chút.

“Biết sai là tốt. Tôi không phải người nhỏ nhen.”

“Tôi tha thứ cho em, sau này chúng ta lại như trước kia.”

Tôi mỉm cười nhẫn nhịn.

“Được.”

Anh ta lật thêm vài trang.

“Ơ, sao trong này chỉ có mình tôi mà không có em?”

Câu nói đó khiến tim tôi khẽ run lên.

Thì ra, số phận đã sớm ám chỉ.

Trong cuộc đời của Cố Thời Tự.

Dù là trước đây hay sau này, đều sẽ không có tôi.

14

Khi chơi trò chơi.

Tôi thua rất nhiều.

Liên tục uống ba ly rượu.

Ly thứ tư, tôi vừa giơ tay lên.

Cố Thời Tự đã cầm lấy ly rượu của tôi, uống cạn một hơi.

Mặt Nguyễn Tâm Nhiên ngay lập tức tối sầm, đỏ bừng như gan heo.

Những người xung quanh, nhìn tôi rồi lại nhìn cô ấy.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi hơi ngà ngà say, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khi rửa tay, tôi nhìn vào gương, mặt mình đỏ bừng.

Tôi lấy phấn trong túi ra, dặm nhẹ lên mặt.

Vừa bước ra ngoài, một người đâm sầm vào tôi thật mạnh.

Đồ trong túi rơi đầy trên đất.

Nguyễn Tâm Nhiên nhân cơ hội giẫm lên.

Giẫm nát hết đồ trang điểm của tôi.

Nhưng tôi chẳng quan tâm đến mấy thứ đó.

Ánh mắt tôi chỉ dừng lại ở tờ đơn đề cử trao đổi sinh viên rơi trên mặt đất.

Tim tôi đập mạnh, vội vã cúi xuống nhặt lên.

Nguyễn Tâm Nhiên nhanh hơn một bước.

Cô ấy nhặt tờ giấy đã bị gấp lại, mở ra.

Ban đầu là ngỡ ngàng, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Thì ra là thế.”

“Trả lại cho tôi.”

“Tờ giấy này cậu mang ra ngoài làm gì thế?”

“Tôi sợ bị mất, nên mang theo bên mình. Có vấn đề gì không?”

Nguyễn Tâm Nhiên còn chưa kịp trả lời.

Đã nghe thấy giọng của Cố Thời Tự vang lên:

“Hai người đứng chặn ở cửa nhà vệ sinh làm gì thế?”

Nguyễn Tâm Nhiên theo bản năng giấu tờ đơn giới thiệu ra sau lưng.

“A Tự, sao anh lại đến đây?”

“Thấy em lâu quá không quay lại, anh sợ em uống say nên đến xem thử.”

Ánh mắt anh ta chuyển sang tôi.

“Em say chưa?”

“Chưa.”

Anh ta khẽ cười.

“Ừ, mai ba anh làm xong thủ tục du học, chúng ta cùng đi Anh.”

Cả Nguyễn Tâm Nhiên và tôi đều ngẩn người.

Biểu cảm của cô ấy có chút không tự nhiên.

“A Tự, anh về trước đi. Em còn chút chuyện muốn nói với Ôn Doanh.”

Anh ta nghi hoặc nhìn cô ấy.

“Em với cô ấy thì có gì để nói? Em giấu cái gì sau lưng thế?”

15

Nguyễn Tâm Nhiên sợ đến mức không dám nói gì.

Nhìn thấy Cố Thời Tự sắp đưa tay lấy tờ giấy.

Tôi lên tiếng đúng lúc:

“Là món quà bất ngờ cô ấy chuẩn bị cho anh.”

Bàn tay của Cố Thời Tự mới dừng lại.

“Nếu anh xem bây giờ thì hết bất ngờ rồi. Anh về trước đi.”

Tôi nói thêm một câu.

Cố Thời Tự trợn mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn Nguyễn Tâm Nhiên.

Vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Quái thật, hai tình địch mà cũng hòa thuận được với nhau.”

Chờ anh ta đi xa.

Nguyễn Tâm Nhiên nhìn tôi một lúc, rồi nhét lại tờ giấy vào túi của tôi.

“Phiền cậu cất kỹ, đừng có lôi ra khoe nữa.”

Tôi lấy từ túi ra một chiếc mặt dây chuyền hình đom đóm đưa cho cô ấy.

“Vừa nãy không phải cậu nói muốn bất ngờ sao?

Nếu diễn thì diễn cho trọn, không anh ta sẽ nghi ngờ.”

Nguyễn Tâm Nhiên giật lấy mặt dây chuyền.

Không nói gì, quay lưng bỏ đi.

Tôi đi theo phía sau.

Cố Thời Tự uống nhiều, khi Nguyễn Tâm Nhiên lấy chiếc dây chuyền đom đóm ra.

Trong mắt anh ta không che giấu được sự bất ngờ và vui mừng.

Ngay trước mặt mọi người.

Anh ta ôm lấy Nguyễn Tâm Nhiên, hôn không ngừng.

Những người xung quanh vừa cười vừa trêu:

“Được rồi, được rồi, mấy chuyện còn lại về nhà hãy làm.”

“Đúng đấy, ở đây không ai dám xem phim trực tiếp đâu.”

Nguyễn Tâm Nhiên cười không ngớt, liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy khiêu khích.

Cô ấy hỏi:

“A Tự, giữa em và Ôn Doanh, anh thích ai hơn?”

“Tất nhiên là em.”

Cố Thời Tự ôm cô ấy, ghé sát tai thì thầm:

“Ôn Doanh ấy à, chẳng qua chỉ là người hầu riêng của anh.”

Giọng anh ta rất nhỏ.

Nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.

Tôi ngồi yên lặng trong góc, nhìn họ âu yếm nhau.

Không có cảm giác đau nhói như tôi đã nghĩ.

Chỉ thấy chút đắng chát và nhẹ nhõm.

Mọi người xung quanh đều vây quanh họ.

Cố Thời Tự đem những gì tôi từng làm cho anh ta kể ra, biến chúng thành câu chuyện cười cho người khác nghe.

Có người trầm trồ:

“Sao Ôn Doanh bám dai như đỉa thế?”

Anh ta cười:

“Đúng vậy, muốn vứt cũng không vứt được. Giờ còn phải đi du học với tôi nữa, phiền chết đi được.”

Không ai chú ý đến tôi ở góc khuất.

Tôi lặng lẽ nghe hết, cầm ly rượu lên, khẽ chúc mừng anh ta.

“Chúc mừng sinh nhật, Cố Thời Tự.

Chúc cuộc sống của anh, từ nay về sau, không còn Ôn Doanh.”