Chương 8 - Tái Sinh Vào Ngày Cưới Chị Gái
Có lẽ vì sợ mất việc, cô cắn môi, cúi người xuống, định đưa tay cởi giày cho người phụ nữ kia.
Chỉ còn cách đúng một phân nữa thôi — thì một bàn tay thon dài trắng trẻo đã nắm lấy tay cô.
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn theo bàn tay đó, bắt gặp một gương mặt vừa lạ vừa quen, xinh đẹp đến tinh tế.
Tôi đỡ cô bé đứng dậy, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô.
Quản lý nhận ra tôi là ai, vội vàng bước lên giải thích:
“Sếp à, xin lỗi thật sự. Nhân viên mới không chịu nghe lời, giao việc gì cũng không muốn làm.”
Cô bé bật khóc:
“Tôi đến đây để làm việc, không phải làm nô lệ!”
“Lúc ăn cơm bắt tôi đi mua cà phê, gặp khách khó tính thì đẩy tôi ra tiếp!”
“Tôi cũng là con người mà, tại sao phải để chị ấy giẫm nát lòng tự trọng của tôi dưới chân?!”
Quản lý cười lạnh:
“Ra đời đi làm còn đòi tự trọng làm gì? Nếu gây tổn thất cho cửa hàng, cô có biết phải làm mười năm mới bù được không?!”
Cô gái khóc đến mức sắp ngất.
Quản lý quay sang tôi, bất đắc dĩ nói:
“Giới trẻ bây giờ dễ xúc động quá. Sếp yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.”
Tôi giơ tay nhìn đồng hồ:
“Tôi cho chị mười phút. In cho tôi một tờ đơn xin nghỉ việc, điền tên vào và nộp lại.”
Cô bé tái mặt.
Quản lý lập tức quát:
“Không nghe thấy à? Tổng giám đốc mà cô cũng dám để chờ hả?!”
Ngay khi cô gái định bịt mặt rời đi,
tôi đưa tay ngăn lại.
Đối mặt với ánh mắt hung hăng của quản lý, tôi lạnh lùng liếc cô ta một cái:
“Cửa hàng nhà tôi thuê người để làm việc, không phải để làm nô lệ.”
“Tôi thấy chị có vấn đề nghiêm trọng về thái độ làm việc. Nếu chị không xin nghỉ, tôi sẽ yêu cầu bộ phận nhân sự làm thủ tục sa thải.”
Quản lý trố mắt kinh ngạc:
“Sếp… sếp có nhầm không? Tôi làm tất cả vì lợi ích của công ty mà!”
Tôi đáp:
“Mỗi người đều là con người trước khi là nhân viên. Một cửa hàng dù có tốt đến đâu mà không xem nhân viên như người thân thì cũng không thể tồn tại lâu dài.”
Tôi đưa cho cô bé một gói khăn giấy:
“Nơi khác coi nhân viên như chó sai vặt, nhưng ở cửa hàng tôi thì tuyệt đối không được phép.”
“Nhân viên mỗi ngày ôm một bụng uất ức, thử hỏi làm sao có thể nở nụ cười tươi đón khách?”
“Dù là thân phận gì, điều quan trọng nhất vẫn là tôn trọng lẫn nhau.”
“Không ai cao quý hơn ai.”
Sau khi tôi nói xong, nước mắt trong mắt cô bé liền chuyển sang mắt của quản lý.
Cô ta van xin tôi đừng đuổi việc mình, còn lấy con nhỏ ở nhà ra để lấy lòng thương.
Tôi nhíu mày, hỏi lại:
“Chị có hy vọng sau này con mình đi làm cũng gặp phải người quản lý như chị không?”
Quản lý run rẩy môi, không nói thêm được lời nào nữa.
Chẳng ai lại mong con cái mình bị đối xử bất công như vậy.
Bỗng một giọng nói bất ngờ vang lên, đầy ngạc nhiên và không chắc chắn:
“Lý Đào?”
Tôi nhìn kỹ lại người phụ nữ đã làm khó nhân viên — thì ra là Lý Kiểu Nhi với gương mặt dao kéo, đầy vẻ kênh kiệu.
Cô ta hếch cằm lên cao đến mức như thể có thể đâm thủng người khác, không thể tin nổi tôi chính là bà chủ của cửa hàng “Trọng Sinh”.
Thương hiệu “Trọng Sinh” có phong cách thời trang đa dạng, chia thành ba phân khúc: cao, trung và bình dân.
Không ít người nổi tiếng trong giới thời trang còn thường xuyên chọn đồ của “Trọng Sinh” làm trang phục hằng ngày.
Khách bình dân hoặc sinh viên cũng thường đến mua quần áo của thương hiệu Trọng Sinh.
Chất lượng đi đôi với giá cả, không bị đội giá vô lý, đảm bảo một chiếc áo thun có thể mặc bốn đến năm năm.
Ánh mắt tôi lại liếc xuống vòng một căng phồng như muốn nổ tung của cô ta, chẳng biết cô ta đã đổ bao nhiêu tiền vào khắp người.
“Không đùa đấy chứ, bà chủ của Trọng Sinh là cô sao?!”
Tôi mỉm cười với cô ta: “Là tôi.”
Lý Kiểu Nhi nghe ra hàm ý trong hai chữ “Trọng Sinh”, ánh mắt nhìn tôi đầy sát khí.
Dù sao thì… cô ta cũng biết rõ, chính tay mình đã giết tôi.
Tôi nhất định sẽ trả thù.
“Cô đừng tưởng mở một cửa hàng thời trang là có thể sánh với chồng tôi nhé!”
Tôi nhún vai: “Tôi đâu thể so với chồng chị.”
“Tôi là người làm ăn đàng hoàng, làm sao có cửa bằng…”
“Đủ rồi!” – Lý Kiểu Nhi lập tức cắt lời tôi – “Hôm khác nói chuyện sau!”
“Tôi nghe người ta nói đồ ở đây đẹp nên mới ghé qua giờ nhìn tận mắt rồi, đúng là quê mùa hết chỗ nói.”
Nói xong, cô ta lắc lư cái eo đã cắt đi ba cái xương sườn rồi rời khỏi cửa hàng.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô ta.
Không biết khi nào em trai của chị Trương mới dọn dẹp hết đám người của Lý Cẩu Đản.
Đoạn Chính Hòa đã mở một khu công nghiệp ở Nam Dương, chuyên lừa mấy sinh viên trẻ chưa hiểu đời.
Chúng vẽ ra viễn cảnh “bao ăn, bao ở, bao vé xe, lương cao”, rồi nhốt họ trong khu ấy để gọi điện lừa tiền người già ở trong nước.
Một loại hình kinh doanh vô đạo đức, lấy cái lợi trên nước mắt của người khác.
Kiếp trước, Lý Cẩu Đản chỉ là quản lý tầm trung, vì thái độ hợp tác, khai hết những gì mình biết nên chỉ bị giam mấy năm.
Còn kiếp này, theo lời chị Trương, Lý Kiểu Nhi còn nhẫn tâm và tàn độc hơn cả hắn, trực tiếp leo lên vị trí phó giám đốc.
Nếu chứng cứ đầy đủ, cả hai có thể bị tuyên án tử hình.
Vài năm sau đó, Lý Kiểu Nhi thường xuyên dẫn đám quý bà trong giới đến cửa hàng tôi quậy phá.
Cô gái nhỏ yếu ớt năm xưa giờ đã học quyền anh.
Mỗi lần thấy nhóm phụ nữ ấy gây rối, cô ấy chỉ cần giơ cơ bắp lên, thêm ánh mắt như muốn giết người là đủ khiến họ sợ chạy té khói.
Dù sao thì, bị đấm bể mấy bộ phận nhân tạo cũng phải mất cả đống tiền để sửa lại.
Năm 2004, Phong Vũ đưa con gái đến mẫu giáo, rồi mang về một tin chấn động.
Nội gián được phái đi từ phía em trai chị Trương đã thu thập đủ chứng cứ, phía trên ra lệnh “dọn sạch” toàn bộ khu công nghiệp.