Chương 4 - Tái Sinh Ngày Kỷ Niệm Cưới

Nhận ra bản thân đã quá đà, anh ta siết chặt nắm tay, nghiến răng nhìn tôi trừng trừng.

Tôi ôm má, giận quá hóa cười:

“Sao? Sự thật bị lật mặt rồi nên nổi điên à?”

“Tối qua hứa ly hôn, sáng nay đã dắt cả bố mẹ đến.”

“Loại đàn ông hèn hạ, nuốt lời như anh, không bằng đập đầu vào đậu phụ mà chết cho xong.”

Trương Khánh An nghe tôi mỉa mai, tức đến mức giơ cao tay định tát tiếp.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt đầy khinh bỉ.

Cái tát vừa rồi là vì anh ta bị chọc điên, nhưng bây giờ anh ta đã tỉnh táo lại. Ánh nhìn ghê tởm và lời bàn tán của hàng xóm đủ khiến anh ta do dự.

Quả nhiên, cuối cùng anh ta chỉ hậm hực buông tay xuống, nghiến răng bật ra một chữ:

“Ly!”

Tôi từ trong nhà mang ra giấy bút, ném trước mặt anh ta.

“Nói miệng không bằng giấy trắng mực đen, viết giấy ly hôn đi.”

Trương Khánh An như thể bị sỉ nhục nặng nề, vai run lên không ngừng.

Tay run rẩy, anh ta viết nguệch ngoạc lên tờ giấy ly hôn rồi đưa cho tôi.

Tôi nhìn hàng chữ xấu xí xiêu vẹo trên đó, gật đầu hài lòng.

Xấu thì xấu, nhưng miễn có hiệu lực là được.

Anh ta thở phì phò, cố gắng bình tĩnh lại.

Tôi thì chẳng buồn để ý, lườm một cái rồi nhắc nhở lạnh lùng:

“Ba giờ chiều ở ủy ban, đừng có quên.”

Trước khi vào nhà, tôi còn đá hai cú vào đống hành lý đặt ở cửa.

“Đống rác rưởi, chướng mắt.”

Lần này hiếm hoi Trương Khánh An không dây dưa, đúng giờ cùng tôi ra ủy ban làm thủ tục ly hôn.

San San và căn nhà tất nhiên thuộc về tôi. Còn mấy đồng tiền cũ kia, tôi biết không thể moi được từ miệng mẹ chồng, nên coi như bỏ tiền mua lấy sự yên thân.

Về đến nhà, tôi cho Trương Khánh An đúng một tiếng đồng hồ để thu dọn đồ đạc.

Anh ta lần lữa không chịu đi, rõ ràng muốn trì hoãn.

Cho đến khi hết giờ, tôi thẳng tay đuổi anh ta ra khỏi cửa, lúc đó anh ta mới thật sự hoảng loạn.

Nghe nói chuyện sáng nay đã lan truyền khắp nơi, cả trường học cũng không ngoại lệ.

Chỉ nghĩ đến cảnh Trương Khánh An đi làm mà bị đồng nghiệp thì thầm chỉ trỏ là tôi lại thấy buồn cười không chịu được.

Bây giờ, anh ta vác hành lý, bị tôi thúc giục rời đi, trông vô cùng thảm hại.

“Tôn Mạn Linh, rồi cô sẽ hối hận!”

Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn anh ta với vẻ chế giễu — ai hối hận thì chưa chắc đâu.

Trương Khánh An là người sĩ diện, nên anh ta sẽ không dễ gì quay lại quấy rầy tôi.

Cũng tốt, đỡ cho tôi thêm phiền phức, lại có thể tập trung lo chuyện bày hàng buôn bán.

Bây giờ buôn bán vỉa hè vẫn chưa được nhà nước công nhận, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ bùng nổ.

Những người đầu tiên nhảy vào thương trường đều đã kiếm bộn tiền, tôi sống lại một lần, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Dù không vì bản thân, tôi cũng phải vì San San mà cố gắng một phen, con bé chỉ còn biết dựa vào tôi thôi.

5

Tôi lôi ra chiếc máy khâu mẹ ruột cho làm của hồi môn, bụi phủ đến mức khiến tôi không mở nổi mắt.

Năm đó Trương Khánh An cưới tôi không bỏ ra lấy một tấm tem phiếu, anh ta cho rằng chiếc máy khâu này là nhà tôi cố tình dùng để hạ thấp anh ta, nên luôn cấm tôi mang ra dùng.

Tôi thành thạo cắt vải, xỏ kim, nhanh chóng may xong một chiếc áo theo mẫu trong tạp chí rồi mang sang nhà bên cạnh.

Tôi làm ở xưởng dệt, còn Triệu Tú Kiều — nhà bên — thì làm ở xưởng sợi.

Cô ấy mặc thử chiếc áo tôi may, đứng trước gương xoay vài vòng, rồi reo lên:

“Chị Tôn, tay nghề của chị giỏi thật đấy!”

Tôi cười khách sáo vài câu, sau đó nói ra ý định mở quầy bán đồ của mình.

“Xưởng sợi các cô mỗi tháng đều phát phiếu vải cho công nhân, tôi muốn thu mua phiếu của cô để may quần áo đem bán, cô thấy thế nào…?”

Tôi nói mà trong lòng cứ lo lắng, tay không ngừng vặn vẹo tà áo đã bạc màu.

Không ngờ Triệu Tú Kiều lập tức đồng ý:

“Không vấn đề gì, tôi ủng hộ chị!”

Nói rồi còn liếc ra cửa sổ, ghé sát tai tôi thì thầm:

“Chị Tôn, chị nên ly hôn từ lâu rồi ấy chứ!”

“Nhà thầy Trương bọn họ quá đáng thật sự…”

Tôi không ngờ, người duy nhất hiểu cho tôi lại là một người xa lạ chỉ mới tiếp xúc một tháng.

Mũi tôi cay xè, vội bảo cô ấy soi gương thêm chút nữa để giấu đi cảm xúc đang trào lên.

Sau khi hẹn xong với Triệu Tú Kiều, tôi liền may được mấy bộ quần áo.

Nhân lúc được nghỉ, tôi giấu đồ vào gùi tre, phủ một tấm vải dày lên trên, rồi đến con hẻm sau chùa Bạch Mã.

Lúc đầu tôi chỉ dám rao hàng khe khẽ, giọng lí nhí bị tiếng gọi mời rôm rả của các sạp khác lấn át hết.

Tôi đành gạt bỏ xấu hổ, bắt chước họ gọi to mời khách.