Chương 1 - Tái Sinh Làm Vợ Hờ Cũng Phải Sống Cho Rực Rỡ

Năm ta bảy mươi, thọ chung mệnh tận.

Đường đường là lão phu nhân phủ Vĩnh Ân hầu, con cháu đầy đàn, phú quý ngập tràn, đến đám thiếp thất cùng con riêng cũng rơi lệ, thế là đủ mãn nguyện rồi.

Lúc hồi quang phản chiếu, lão trượng tóc bạc phơ khóc nức nở, còn cúi đầu hôn ta một cái:

“Đừng sợ, chờ ta… hai ta cùng nằm chung huyệt.”

Ta thuận tay tặng cho lão một cái bạt tai, rồi dặn dò con trai: “Chờ thiêu xong mẹ con, tro cứ rắc thẳng đi cho gió cuốn.”

Buồn cười thay, năm xưa nếu ta không từ chối hảo nhân duyên, khư khư đòi đi đào rau dại ngoài ruộng…

Thì làm sao đến lượt hắn cưới được một người hoàn mỹ như ta?

1

Phủ Vĩnh Ân Hầu là thế gia vọng tộc nổi bật nhất kinh thành, chẳng phải vì của cải đầy kho.

Mà là vì độc tử của Vĩnh Ân Hầu — Tống Nghiễn — phong lưu có một không hai.

Phong lưu đến mức nào ư?

Ví như ta trọng sinh sau cái chết, quay lại đúng ngày sinh con trưởng.

Hắn vẫn còn đang ngủ khì trên bụng của hoa khôi thanh lâu.

Sống lại một đời, ta không vội gọi nha hoàn tìm người, mà là mồ hôi đầm đìa sinh hạ trưởng tử của ta — Lam Viễn.

Tiếng trẻ thơ vang lên, ta cũng theo đó hôn mê.

“Phu nhân, nhìn con trai ta kìa, tuấn tú biết bao.”

Tỉnh lại lần nữa, ta nhìn gương mặt tuấn tú hiện ra của Tống Nghiễn, cùng đứa bé mũm mĩm trong tay hắn, khẽ mỉm cười.

Thấy ta cười, hắn cũng cười, má lúm hiện ra, mắt đào hoa sóng sánh, ghé sát: “Phu nhân, nàng không giận nữa phải không?”

Thấy sắc mặt mà dọn mâm, là chiêu hắn quen dùng từ trước đến nay.

Kiếp trước, tại thời điểm này, ta mang bụng lớn cãi nhau một trận long trời lở đất với hắn.

Hắn tức giận bỏ đi thanh lâu mua vui.

Hồi ấy, vì sao ta lại giận đến thế? Ta có phần mơ hồ.

Sinh ra trong gia đình thương nhân, sống sung túc, cha mẹ ân ái, từ nhỏ ta đã hướng đến một cuộc hôn nhân tương kính như tân.

Lúc mới vào kinh, ta mới vừa tròn sáu tuổi, cha mẹ mua tiệm thêu Tô ở kinh thành, cả nhà dọn đến.

Từ nhỏ không có ý thức giai cấp, lại tinh nghịch, lần nọ ra phố đụng phải xe ngựa của quý nhân, thấy sắp bị đánh thì…

Một tiếng quát dài vang lên, theo tiếng vó ngựa phi tới.

“Dừng roi lại!”

Trên lưng ngựa hiện ra một thiếu niên tuấn tú ngời ngời, tóc buộc đuôi sói cao vút: “Tiểu cô nương, nàng không sao chứ?”

Hắn ngồi trên lưng ngựa, đưa tay thon dài có khớp xương rõ ràng, nắm lấy tay ta.

Đó là Tống Nghiễn — kiêu ngạo đến tận trời, cũng là cảnh tượng đẹp nhất trong ký ức ta.

“Phu nhân, nàng không sao chứ?”

Hiện thực hòa lẫn với hồi ức, ánh mắt Tống Nghiễn đen trắng rõ ràng, nhìn ta một lúc, bỗng giơ tay thề thốt: “Phu nhân, ta thật sự không chạm đến hoa khôi tối qua.”

Ta gật đầu, bế Lam Viễn lên cho bú, gương mặt trắng ngọc của Tống Nghiễn lập tức ửng hồng, trông thật buồn cười.

Khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Lam Viễn khiến ta thở dài, nhìn về phía hắn: “Đưa Xuân Kha vào phủ đi, nữ nhi ở ngoài cũng không an toàn.”

Trường Sinh và Lam Viễn chênh nhau độ bảy tám tháng, nhưng sinh ra lại yếu ớt, là do mẹ thường nghĩ ngợi mà thành thân thể suy nhược.

Ta và Tống Nghiễn cãi nhau cũng là vì phát hiện hắn lập Xuân Kha — biểu muội của hắn — làm ngoại thất.

Phải biết rằng, ta cầu xin mẹ bao lần, dùng gần hết gia sản để làm của hồi môn, mới có thể gả cao đến vậy.

Sao có thể chịu được sự phản bội của trượng phu?

Cho nên kiếp trước khi biết Xuân Kha hoài thai, ta sai người đến dọa nạt dữ dội, khiến nàng sinh non, làm Tống Nghiễn nổi trận lôi đình, giữa đêm mang nàng và Trường Sinh về phủ, ép ta phân phòng.

Nhưng nay nhìn lại, với ta, chẳng có gì quan trọng hơn sức khỏe của các con.

Nghĩ đến Trường Sinh ốm yếu, vẫn đội tuyết đến cầu phù hộ bình an cho người mẹ kế hấp hối như ta, khóe mắt ta ửng đỏ.

“Sớm đón nàng vào đi, mai ta sai người thu xếp Tây Uyển.”

Ta nhắc lại một lần nữa.

Nhìn Tống Nghiễn, ta mỉm cười biểu thị thái độ.

Nhưng sắc mặt hắn lại chợt tái nhợt.

“Phu nhân, nàng thật sự nghiêm túc sao?”

Hắn kinh ngạc hỏi lại, nhướng mày, đồng tử đẹp như mực nhuộm.

Tề gia chi nghiêm, là lời bình của đám bằng hữu du đãng dành cho chàng.

Xem ra, quả thực cũng có vài phần đáng tin.

Nhưng thực chất, Tống Nghiễn muốn làm chi, ta chưa từng cản nổi.

“Ừm.” Ta khẽ gật đầu. “Chàng thích là được.”

Hắn gãi đầu, bỗng chốc cứng họng không nói nên lời.

Một hồi sau, mới u uất cất tiếng: “Nương tử, nàng… nàng còn tâm duyệt ta chăng?”

Ta chẳng đáp lời.

Tống Nghiễn cũng lặng thinh, tự mình lạnh nhạt mà chiến tranh.

Không lâu sau, Xuân Kha được đưa vào phủ.

Nữ tử ấy tóc đen như mực, mày liễu rậm rạp, dung mạo thanh lệ như nhành ngọc giữa tuyết sương.

Ta tựa bên giường trầm mặc nhìn nàng dâng trà, chỉ cảm thấy quả thật là mỹ nhân, đúng là loại nhan sắc mà Tống Nghiễn yêu chuộng.

Nhớ lại năm xưa ta gan lớn dạ liều, vận một thân la hồng, đơn thân chặn xe ngựa phủ Vĩnh Ân Hầu, cất cao giọng mà tỏ tình: “Tống Nghiễn, ta là A Mẫn của nhà họ Triệu ở phía đông thành, cực… cực kỳ tâm duyệt chàng.”

Lời tuy lớn, song giọng lại run rẩy, câu nói cũng vấp váp ngắt quãng.

Đến cả xa phu còn không nhịn được bật cười, huống chi là thiếu niên trong xe.

Thế nhưng khi rèm xe được vén lên, nụ cười khinh khỉnh nơi khoé miệng Tống Nghiễn liền cứng đờ.

Bởi ta biết, ta có gương mặt khuynh thành tuyệt sắc.

Cũng vì vậy mà Tống Nghiễn mới bằng lòng cưới ta.

Dù sao thì với hắn, môn đăng hộ đối chẳng là chi cả, chỉ có nhan sắc diễm lệ mới là hưởng thụ xác thực nhất.

Hận ư? Ta cúi đầu nhìn Lam Viễn trong lòng.

Những khổ đau ấy, như một giấc mộng Nam Kha, đã mờ mịt chẳng rõ nữa rồi.

Nhìn cái bụng lờ mờ nhô cao kia, ta sai Tụng Chi dọn một chiếc đệm mềm: “Đã có thai rồi, đừng đứng lâu.”